Thứ Hai, 10 tháng 6, 2024

BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được chiếc áo mưa để mặc vào. Chiếc áo mưa đủ trong để mẹ quan sát em đang ngồi bên trong.

Em lặng lẽ, ngồi lau chùi từng giọt nước mưa còn đọng lại trên xe. Nhìn em lụi hụi mà mẹ thấy thương em quá. Tính em là vậy, hay bất cẩn, quên trước quên sau. Hay cười và hài hước nhưng cũng mau nước mắt. Nên em tự đặt cho mình một cái tên là bé Mưa. Vậy chứ mà khi em đã quyết định làm việc gì thì tập trung lắm và cũng giữ chính kiến nữa. Có hôm, vì em đang nghỉ hè, mẹ cho em ngủ nướng thêm. Đến lúc em dậy thì mẹ đã đi làm. Vậy là em khóc biết lâu mới nín. Từ hôm đó, mỗi sáng khi mẹ thức dậy chuẩn bị đi làm là em cũng dậy theo, vì em sợ ngủ trong mùng rồi lại ngủ quên, không tiễn mẹ đi làm được. Mong muốn của em cũng nhỏ bé thôi. Mỗi sáng, ngồi theo xe mẹ chạy từ nhà sau, vòng qua hiên nhà, lên đến trước cổng và xuống xe chào mẹ rồi em vào nhà ngủ tiếp.

Nghỉ hè cả tuần rồi mà em cũng chỉ ở nhà, không được đi đâu chơi. Chị hai còn được theo mợ và chị đi chơi, rồi đi Sài Gòn tái khám sẵn dịp giải ngố. Còn em thì cứ ru rú trong nhà. Thế nên sáng nay nhân dịp mẹ được nghỉ, em muốn theo mẹ đi chợ mua sữa. Vậy mà lại mắc mưa. Dù mưa khá nặng hạt nhưng em dường như cũng chẳng chút phiền lòng. 

Đến tiệm tạp hóa ở chợ, em còn xin mua thêm bánh cho mấy chị em. Có thể em không tinh tế và tỉ mỉ như chị hai. Nhưng em chắc cũng học được nhiều điều từ chị. Bình thường có thể hay cãi nhau, chứ khi có gì là cũng hay nghĩ đến chị. Như có lần, chị được bác sĩ khuyên nên cắt tóc ngắn bớt để đủ dinh dưỡng nuôi cơ thể và tóc mọc khỏe hơn. Thấy chị hai buồn vì phải cắt bớt mái tóc dài, em cũng xin mẹ cho em cắt tóc ngắn bớt như chị hai. Mặc dù em rất thích để tóc dài. Em bảo bé Mưa cắt tóc ủng hộ bé Nắng. Hay những lần chị hai cộc tính hoặc làm sai bị mẹ rầy, là em lại năn nỉ mẹ ơi mẹ đừng la chị hai. Còn khi đến lượt em lì bị mẹ giận, em lại kiếm chị hai cầu cứu để cho mẹ hết giận Mưa. Hôm nay cũng vậy, em chọn bánh mà chị thích ăn, em bảo mua hai loại về ăn chung, Mưa sẽ chia sẻ bánh với chị. 

Trên đường hai mẹ con trở về thì trời đã bắt đầu bớt mưa. Nhưng có một bé Mưa nhỏ, vẫn lặng lẽ ngồi phía trong chiếc áo mưa trùm kín người, tiếp tục lau những giọt nước mưa tạt vào dính lên xe khi hai mẹ con vào tiệm lúc nãy.

Về đến nhà mới hay khu vực gần nhà lại không rớt một hạt mưa nào. Tranh thủ trời có chút nắng ấm, mẹ lấy áo mưa ra phơi. Còn em bước xuống xe, phát hiện phía sau xe mẹ cũng bị ướt. Vậy là em lại đứng lau lau chùi chùi. Nhìn em ngây thơ mà mẹ không biết em hiểu thế nào là sạch là dơ nữa. Rõ ràng là sợ xe mẹ dơ nên lau. Nhưng em lại không sợ áo khoác dơ nên rụt tay vào trong để dùng tay áo mà lau xe. 

Mỗi em bé, một thiên thần nhỏ tích đủ nhân duyên để đến thế giới này và trở thành con cái. Rất nhiều thứ con phải học mỗi ngày. Chính vì thế có rất nhiều câu hỏi tại sao được đặt ra từ con và mong được giải đáp. Bằng trí óc nhỏ bé và non nớt của mình, các con học cách ứng phó với mọi việc diễn ra hằng ngày với con. Có khi trong mắt người lớn, con thật vô tư, thật ngốc nghếch. Nhưng một điều không thể phủ nhận, mỗi đứa trẻ, chúng đều cố gắng từng ngày để học cách yêu thương và thể hiện tình yêu thương của chúng. Những tâm hồn ngây thơ, cần được người lớn cảm thông và thấu hiểu.

Văn Tú

Ảnh: Bé Mưa và xe mẹ



BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...