Đông chưa đến mà lòng đà buốt giá
Người ra đi chưa chắc đã bận lòng
Kẻ ở lại sầu bi ngăn nước mắt
Nén xót xa cất giấu ở trong lòng
Hỏi ngã rẽ bao giờ thì gặp lại?
Kẻ cùng trời, người cuối đất còn đâu!
Đành lặng lẽ xuôi theo dòng ký ức
Nhìn thấy nhau như thuở hãy còn xuân
Ngày xưa ấy sao mình không giữ lấy
Lỡ mất rồi muốn gặp lại được chăng?
Thôi thì hãy chào nhau lần này nữa
Rồi ngày sau không gặp lại bao giờ
Ai cũng nói cuộc đời vô thường lắm
Hãy nâng niu những thứ thuộc về ta
Kẻo để mất chỉ còn là tiếc nhớ
Vết xước lành phải chờ độ mấy thu
Nhưng ngay cả một lần em tiếc nuối
Anh chẳng cho bởi lẽ chuyện chúng mình
Như nắng nhạt, như mầm chưa xanh lá
Em tự đa tình, cảm nắng anh thôi
Vết thương ngoài da lành đôi ba bữa
Vết thương lòng cũng phải đợi mấy năm
Nhưng dẫu sao cũng tìm ra phương trị
Còn vết tự tình biết chữa làm sao?
Văn Tú
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét