Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2023

TÔI VỀ VỚI THÀNH PHỐ XANH QUÊ TÔI

Tạm biệt thành phố trẻ, thành phố mang tên Bác, thành phố của sự năng động, nhịp sống nhanh nhưng cũng nồng hậu và hiếu khách. Đi công tác, tôi đến trường bạn, các bạn đón tôi bằng sự chuyên nghiệp và sang trọng. Những tòa nhà cao chót vót, kiến trúc tận dụng từng khoảng không gian nhỏ hẹp. Sinh viên của bạn lễ phép và năng động. Hơn mười hai giờ trưa mà trường vẫn đông nghẹt sinh viên, ra vào gặp mặt dù lạ mà vẫn gật đầu chào hỏi rất lịch sự, biết giữ thang máy giúp người lạ, biết giúp đỡ các cô phục vụ đẩy xe hàng. Tôi có ấn tượng tốt về các bạn.

Sài Gòn tiễn chân tôi bằng một món đặc sản hết sức quen thuộc của các bạn, kẹt xe giờ tan tầm. Mọi người thường hay bảo cuộc sống nơi đây hối hả và xô bồ lắm. Nhưng tôi lại nhìn thấy ở các bạn sự kiên nhẫn đáng nể. Các bạn tranh thủ từng khoảng trống nhỏ trên mặt đường để mà di chuyển. Còn tôi, ngồi trên xe nhìn qua lớp kính, cảm giác của một người quê như tôi lúc này là thương người phố thật sự. Họ đã phải chịu đựng cảm giác ấy, lối sống ấy mỗi ngày.

Về lại thành phố xanh nơi tôi sinh sống thì trời cũng đã dần về khuya. Tôi vào nhà xe nhân viên, lấy xe của mình và tiếp tục hành trình lái xe về nhà. Bóng người trên đường cũng chỉ còn lác đác. Thành phố xanh đang chìm vào giấc ngủ đầu hôm, cây cối cũng trở nên tịch mịch. Những tán cây cổ thụ giữ sương đêm là đà trong không trung làm lạnh đôi bàn tay trần đang cầm lái của tôi. Dường như chiếc khẩu trang y tế lúc này cũng trở nên mỏng manh hơn, không đủ để giữ ấm chiếc mũi nhạy cảm của tôi. Tôi cảm nhận rõ từng dòng khí mát mẻ tràn vào cuống phổi như thanh lọc cái nắng oi bức cả ngày nay. Nhưng một lúc sau, quả nhiên tôi bắt đầu thấm lạnh, mũi cũng khịt khịt muốn hắt xì vì lạnh. Theo phản xạ, tôi đưa một tay kéo chỉnh lại chiếc khẩu trang cao lên một tí để mong che chắn được nhiều hơn cho chiếc mũi của mình rồi nhanh chóng trả tay về vị trí tay cầm lái tiếp tục đoạn đường về nhà hãy còn khá xa.

Những cô chú lao công đang miệt mài quét đường. Ánh sáng đèn chớp nháy liên tục trên những thùng rác di động như một người bạn trung thành luôn bên cạnh đồng hành cùng các cô chú trên từng bước chân. Những chiếc đèn giao thông đã chuyển sang trạng thái chớp vàng như chào đón người con bám đất, lâu lâu nhỡ đường về trễ. Chính thức gắn bó với thành phố này hơn mười ba năm, tôi cũng bắt đầu xem nơi đây là nhà. Vì trước đây, dù mang tiếng là dân Trà Vinh, nhưng từ nhỏ tôi chỉ loanh quanh ở quê, lớn lên thì lại sang Cần Thơ học đại học. Sau khi tốt nghiệp trở về, tôi đã có thời gian đầu khó khăn để thích nghi với nơi đây. Những con đường kẻ ngang kẻ dọc như bàn cờ, lúc ấy vẫn còn là đường một chiều, tôi lại là đứa mù đường, thường xuyên đi lạc. Nhất là khi tôi lại là một đứa ham công tiếc việc, hay nán lại làm cho hết việc mới chịu về. Đối với một người vừa cận vừa mù đường như tôi, đã không ít lần không định vị được phương hướng và vị trí của mình khi lạc vào mê hồn trận ấy. Đã không ít hơn một lần tôi phải gọi đồng nghiệp đến trợ giúp, dẫn đường cho tôi ra đường chính.

Giờ đây, sau bao năm gắn bó, tôi lại yêu thành phố bình yên này đến lạ. Những con người chân chất và bình dị, cũng không khác xa người dân dưới quê tôi là mấy. Quê hương từ đó đối với tôi cũng rộng lớn hơn về mặt địa lý, nó không còn gói gọn ở cái ấp, cái xã mà tôi được sinh ra và lớn lên nữa. Quê hương bây giờ đối với tôi là cả cái tỉnh này. Để rồi, tôi đi đâu cũng tự hào kể cho mọi người nghe về quê hương tôi. Một vùng quê thoáng đãng, xanh rì bóng cây xanh, xe cộ dù là giờ cao điểm cũng chỉ hơi đông hơn một tí. Những hôm nắng gắt nhưng ra đường cũng không đến nỗi hanh nóng khô khóc cổ họng như nhiều nơi khác. Những hôm mưa to, xe vẫn dừng đèn đỏ dù phía đèn xanh bên kia không có lấy một bóng xe nào. Cuộc sống có phần chậm rãi ở nơi đây làm cho không gian cũng như rộng lớn ra thêm.

Ai cũng vậy, sống riết rồi quen, rồi thích nghi. Chỉ là khi phù hợp, tự dưng lại thấy yêu mến, tình cảm cũng từ đó mà khắn khít hơn mỗi ngày. Và rồi khi đủ yêu thương lại không nỡ rời xa. Đi đâu rồi cũng tranh thủ mà về mau. Thương lắm, quê hương ơi.

Văn Tú

Ảnh: Góc phố quê tôi

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...