Thứ Năm, 20 tháng 4, 2023

NGÀY HÈ NĂM CŨ

 

 
Ảnh: Một sáng hè TVU

Đi giữa hàng cây còng già, giữa tiếng ve râm ran, xa xa một cây phượng đã trổ bông như tô điểm cho cả khoảng trời đỏ rực, tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh chỉ lưa thưa vài cụm mây trắng. Hè về. Một đặc trưng dễ nhận biết nơi khuôn viên trường học. Cũng chẳng hiểu vì sao, ve sầu lại thích ẩn mình trong các tán cây ở trường đến thế. Trong khi cũng thời điểm này, ở nhà tôi không hề có một tiếng ve nào. Từ nhỏ đến lớn, tôi chuyển từ trường này sang trường khác, vẫn nét riêng ngày hè mà chỉ ở trường, tôi mới có thể bắt gặp được, mỗi năm một lần, đều đặn đến, kéo dài từ khoảng gần cuối học kỳ hai đến khi nghỉ hè. 

Còn nhớ hồi tôi học cấp một, cũng vào độ chớm hè. Khi những cơn mưa đầu mùa rơi xuống dù không đủ làm dịu cái khí trời oi ả nhưng cũng đủ gọi lũ ve thức giấc. Ngoài tiếng ve mỗi lúc một to, âm thanh đều đặn đến điếc cả tai, thì cổng trường tôi sẽ có các cô chú bán bù rầy, một loài bọ cánh cứng khá to mà bọn con nít rất thích chơi, nhất là đám con trai. Mỗi con bù rầy thường có giá tầm một nghìn đến một nghìn rưỡi đồng ở thời điểm đó. Những chiếc xe bù rầy tự chế bằng dây kẽm trông như chiếc xe đạp tí hon cũng được bày bán cùng. 

Còn nhớ những giờ chơi, tôi ngồi trong lớp ôn bài trong khi các bạn thi đua xem bù rầy của ai giỏi hơn, đẩy xe nhanh hơn, đám đông cũng hò hét cổ vũ hết sức sôi nổi. Thỉnh thoảng không có bài để ôn, tôi cũng ngồi tại chỗ của mình để xem các bạn chơi chứ không tham gia. Một phần vì tính cách khép kín, một phần là do tôi ít khi đùa giỡn.

Một lần nọ, một người bạn nam cùng lớp và cũng sinh hoạt Đội Thiếu niên Tiền phong trong liên đội cùng với tôi, mang đến đưa cho tôi một con bù rầy màu xám trắng, bảo rằng tặng cho tôi làm quạt. Cậu ấy còn bảo con này siêng và mạnh lắm, cậu ấy lựa mãi mới được con có cánh số 0 đấy. Tôi cũng chả hiểu quy luật mà cậu ấy nói. Cũng chẳng cần suy nghĩ, tôi từ chối ngay lập tức vì mỗi lần thấy cảnh đó tôi lại thấy tội cho tụi bù rầy quá. Trò tách lớp cánh cứng bên ngoài cho chập vào nhau để cầm, rồi thổi vài cái là bù rầy sẽ bay, các bạn trong lớp cũng hay chơi, lại có thể tận dụng thổi mát giữa trưa hè. Cậu bạn cũng nhiệt tình tách cánh rồi chọc cho con bù rầy có cánh số 0 của cậu ấy bắt đầu đập cánh rồi nhét vào tay tôi. Nhưng liền ngay sau đó, tôi buông tay thả cho con bù rầy bay mất. Cũng vì vậy mà cậu ấy đã giận tôi rất lâu không thèm nói chuyện nữa. Cũng đúng, đó là công sức của cậu ấy. Không dễ để tìm được con bù rầy hiếm, lại còn là số tiền nhịn ăn quà vặt của cậu ấy, mà tôi lại thả cho bay không chút do dự, làm sao mà không giận cho được.

Nhiều mùa hè trôi qua, ngày hè năm nào đã lùi xa về quá khứ, và chỉ một mình tôi lớn lên. Còn cậu bạn của tôi, đã về bên đất mẹ vào một buổi chiều mưa hè sấm chớp. Và cũng từ đó, mỗi lần được dịp bắt gặp một chú bù rầy, tôi lại hay giở cánh giáp của nó ra để xem có số gì trên lớp cánh mỏng manh bên trong. Để rồi, tôi lại thả lên bầu trời xanh như mong chú bù rầy kia tìm được chủ mới, người có thể biết trân trọng khả năng của nó.

Văn Tú.

Ảnh: Một trưa hè TVU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...