Chủ Nhật, 23 tháng 4, 2023

CÒ CHIỀU

Chiều xuống, bầu trời thật đẹp. Những dải mây hồng kéo dài từ đằng Đông sang đằng Tây, trông giống như một xưởng nhuộm lụa khổng lồ đang phơi vải trên bầu trời. Cũng như các tuần trước, mấy mẹ con tôi lại đùm túm nhau về quê ngoại, vừa chạy, vừa trò chuyện cho con đỡ buồn ngủ vì đường xa. Thoáng chốc, tôi lại ngó lên ngắm nhìn bầu trời như một cô thợ nhuộm canh lụa đang phơi. Đường về quê nhờ đó mà như gần hơn.

Mẹ tôi thường hay đợi cuối tuần, khi bọn tôi về, sẽ nấu thêm món ngon. Mẹ tôi thường đùa rằng mẹ đang rải lúa dụ vịt về chuồng. Nghĩa là mẹ hay chọn nấu những món chúng tôi thích để về ăn, và như vậy là cả nhà được đoàn tụ.

Nghe thì có vẻ chúng tôi hơi tham ăn nhỉ. Nhưng đó là cách mẹ dành tình cảm cho những đứa con, đứa cháu xa nhà như bọn tôi. Thêm nữa, cuối tuần cũng là lúc anh chị của tôi được nghỉ làm, tụ họp cả ngày để ăn được nhiều hơn những món ngon mà mẹ dụng tâm tẩm bổ cho gia đình vì một tuần vất vả làm việc.

Tình cờ, trong lúc tôi nhìn lên bầu trời, một cánh cò bay qua. Chú cò cô đơn, một mình cặm cụi bay một cách gấp gáp trong khi trời đã nhá nhem tối. Hẳn là nó cũng vội về tổ để đoàn tụ với gia đình như bọn tôi đấy mà. Biết đâu, các con của nó đang trông ngóng nó về để có buổi ăn chiều. Trong lòng tôi lại nảy lên suy nghĩ, hồi trước đi học, hình ảnh con cò trong ca dao tục ngữ luôn đại diện cho sự cần mẫn, cho tính chịu thương chịu khó của người phụ nữ. Nhưng hôm nay, tự dưng, tôi lại có cảm giác mình cũng như một chú cò. Nhưng không vì tôi cũng là phụ nữ, cũng không phải vì tôi đảm đang hay kiên cường gánh vác gì cả. Mà cảm giác của tôi đó là sự ấm áp của việc được về nhà.

Mấy mẹ con tôi về đến nhà thì trời cũng tối mịt. Cổng rào đã mở sẵn vì cha sợ con về tối không thấy đường mở khóa. Từ ngày nội mất, không còn ai ra ngồi ở trước cửa để chờ tôi nữa. Cha mẹ tôi thì giờ này chắc là đang tất bật lo cho đàn heo sau nhà. Nhìn vào trong nhà, thấy dáng anh chị và các cháu đã có mặt nên tôi xuống xe khóa cửa rào. Nhìn lên bầu trời cao, trăng hôm nay như cái miệng cười tươi, còn sao hôm thì như một hòn ngọc sáng điểm xuyến cho gương mặt của bầu trời thêm phần khả ái.

Dù có đi xa hay đi gần, được về nhà đối với một người luôn là điều hạnh phúc nhất. Bởi vì nơi đó, luôn có tình thương ấm áp, có những người thân trong gia đình đang chờ mình về. Cho dù mỗi nhà mỗi cảnh, có người may mắn cũng có người bất hạnh, có người hạnh phúc cũng có người buồn khổ. Nhưng khi ta có một nơi để về đã là một điều vô cùng an ủi. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười hiền lành còn nở trên môi, còn nghe giọng nói trầm ấm, còn thấy dáng người lom khom dọn dẹp, như thế đã đủ làm an lòng của đứa con xa nhà. Được trở về, dù biết rằng chẳng mấy chốc rồi sẽ lại ra đi. Cuộc đời là như vậy. Cứ đi rồi lại về, về rồi lại đi, nhưng đi rồi sẽ lại trở về mà thôi. Có những người thân đã không thể chờ ta trở về được nữa. Chính vì vậy mà, dù đi xa hay gần, hãy cứ sắp xếp thời gian để trở về. Trở về, như một cách tiếp thêm sức mạnh để rồi ta lại tràn trề năng lượng để bước tiếp cuộc đời của chính mình. Trở về, như một cách tiếp thêm dũng khí cho người ở lại, kiên trì chờ đợi, vững niềm tin ở người ra đi. Chỉ cần, ta có thể sống tốt cuộc đời của mình, không để cha mẹ lo lắng, nhọc nhằn vì ta, đấy cũng là đền đáp công ơn của bậc sinh thành.

Văn Tú.

 Ảnh: Cò chiều

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...