Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2023

BÊN EM VÔ TƯ


Ánh Nguyệt bước lên xe, một số đồng nghiệp đã có chỗ ngồi trước. Cô tìm chiếc ghế trống tiếp theo gần cửa sổ để có thể dễ dàng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Hôm nay đoàn của cô sẽ tham gia chuyến công tác 5 ngày đến các tỉnh vùng duyên hải Nam Trung Bộ. Xe 16 chỗ còn trống khá nhiều nên mọi người cũng thong thả trong việc chọn chỗ ngồi. Đi chung đoàn hôm nay là những thành viên chủ lực trong dự án phát triển mối quan hệ hợp tác giữa cơ sở giáo dục mà Ánh Nguyệt đang công tác với một công ty liên ngành. Tổng Giám đốc của công ty trước kia là sinh viên giỏi nhất khối của trường và được giữ lại làm giảng viên. Nhưng được vài năm, anh xin nghỉ việc để về phụ giúp phát triển sự nghiệp của gia đình. Và bây giờ, anh quay trở lại với vai trò mới, một cố vấn cho dự án đào tạo chương trình Co-op giữa nhà trường và công ty. Hệ thống sản xuất kinh doanh của công ty ấy đứng nhất nhì ở khu vực và trải dài trên nhiều tỉnh, từ lĩnh vực du lịch, nhà hàng, khách sạn đến nuôi trồng và chế biến đặc sản của các tỉnh vùng duyên hải Nam Trung Bộ.

Chính vì vậy, chuyến đi lần này của đoàn đến tham quan và khảo sát thực tế để đánh giá khả năng liên kết giữa hai bên, đồng thời cũng là chuyến kết hợp hội thảo khu vực. Ánh Nguyệt là một giảng viên năng nổ và cũng là một người có nghiên cứu đa ngành, hiệu suất làm việc của cô rất cao nên thường được cử đi cùng lãnh đạo để tham mưu chiến lược. Ánh Nguyệt là một người nhiệt huyết và yêu thích công việc của mình, cô sống độc thân ở cái tuổi 25, chưa từng có một mối tình nào. Một điều khá đặc biệt ở cô là hầu như cô không quan tâm đến chuyện lương bổng, cũng không se sua hay chưng diện. Ánh Nguyệt sống đơn thuần trong một căn trọ gần trường, không có sở thích nào đặc biệt ngoài việc cô cực kỳ yêu quý con gấu bông của bà tặng khi bà còn sống. Ánh Nguyệt mồ côi từ nhỏ, sống cùng bà nội và chú thím cho đến khi trưởng thành. Sau khi bà mất, Ánh Nguyệt chính thức dọn ra ở trọ và tự lập cho đến nay. Cô có bạn bè, có các mối quan hệ đồng nghiệp rất đỗi bình thường như bao người khác. Đi công tác xa, điều Ánh Nguyệt lo lắng nhất chính là không thể mang theo chú gấu bông của nội tặng đi cùng, vì nó quá lớn, cô không thể đặt vừa vào chiếc va-li cùng quần áo và đồ dùng cá nhân. Ánh Nguyệt có một sức lực bền bỉ, cô có thể thức khuya nhiều đêm liền, có thể làm việc miệt mài mà không mệt mỏi, nhưng chỉ cần được ôm lấy con gấu bông của mình là không đầy 5 phút cô có thể chìm vào giấc ngủ ngay. Ánh Nguyệt rất khó ngủ ở chỗ lạ nên cô đã tính toán rồi, trong vòng 5 ngày tới đây, cô chỉ chợp mắt đôi chút khi mệt mỏi, thời gian còn lại cô sẽ lên kế hoạch báo cáo kết quả chuyến đi cho cấp trên.

Xe lăn bánh, mọi người lúc đầu còn rôm rả, nhưng đường xa nên cũng dần thấm mệt và chìm vào giấc ngủ. Ánh Nguyệt vẫn miệt mài với chiếc máy tính, cô đang liệt kê ra các tiêu chí quan sát để khi xuống xe là bắt đầu công việc ngay. Theo lịch trình, đoàn sẽ đến dự hội thảo ở trung tâm hội nghị của công ty, đến chiều sẽ bắt đầu tham quan các điểm trong mục tiêu khảo sát để đánh giá khả năng hợp tác giữa hai bên.

Gần 7 tiếng đồng hồ xe lăn bánh thì cuối cùng cũng gần đến địa điểm diễn ra hội thảo. Còn khoảng 45 phút nữa mới đến giờ nên cả đoàn dừng chân ở một quán cà phê nghỉ mệt. Ánh Nguyệt là người giữ công tác phí của đoàn nên sẽ chịu trách nhiệm thanh toán chi phí trên đường đi công tác. Khi chuẩn bị thanh toán tiền nước, Ánh Nguyệt nghe được câu chuyện của anh chàng tầm hăm mấy ba mươi, mặc bộ vest lịch thiệp ngồi gần đó và nhân viên quán. Cô nhân viên bước đến theo tín hiệu gọi thanh toán của chàng trai và nói: 

- Dạ của anh 20 ngàn ạ.

Chàng trai đưa ra tờ 500 ngàn cho cô gái. Cô nhân viên ái ngại hỏi lại:

- Anh không có tiền lẻ ạ?

Anh chàng hỏi lại:

- Tiền lẻ anh trợ lý của tôi giữ hết rồi. Ở đây có quẹt thẻ không?

Cô nhân viên lễ phép đáp:

- Dạ, quán nhỏ, không có máy quẹt thẻ ạ.

Ánh Nguyệt nói với anh nhân viên đang thu tiền bên bàn cô: 

- Tôi trả cho anh ấy luôn nhé.

Vừa nói cô vừa hướng mắt về phía bàn anh chàng kia để anh nhân viên định vị. Sau đó, anh nhân viên đã tiến đến nói với cô bạn đồng nghiệp và anh khách kia là đã có người thanh toán rồi. Ánh Nguyệt yên tâm vì đã giải quyết xong, cô mở ngăn bóp tiền cá nhân, lấy ra 20 ngàn trả vào ngăn đựng tiền công tác phí của đoàn trong khi chờ nhận lại tiền thừa thanh toán lúc nãy.

Một anh thanh niên khác chạy đến thưa chuyện gì đấy với anh khách đó. Sau khi giải quyết xong, anh ấy lại vội vã chạy đi. Lát sau anh khách được thanh toán hộ tiền nước tiến đến bàn của Ánh Nguyệt đang ngồi, chào hỏi và xin gặp riêng trưởng đoàn của cô. Nhìn cách chào hỏi, có vẻ là họ từng biết nhau khá thân thiết. Anh chàng xin phép được ra xa nói chuyện riêng với trưởng đoàn.

Lát sau, hai người quay lại vị trí của đoàn. Vừa lúc anh nhân viên kia cũng mang tiền thừa trả lại cho Ánh Nguyệt. Trưởng đoàn giới thiệu:

- Đây là Quang, một đồng nghiệp cũ của tôi, anh ấy cũng đến dự hội thảo cùng chúng ta. Tuy nhiên, xe anh ấy bị hỏng giữa đường chưa sửa được nên sẽ đi cùng chúng ta đến hội thảo. 

Mọi người vui vẻ chào hỏi nhau sau đó cũng lên xe tiếp tục chuyến công tác. Đợi cả đoàn lên trước rồi Quang cũng bước lên sau cùng, tiện thể đóng cửa xe. Anh từ tốn tiến đến gật đầu chào rồi ngồi bên cạnh Ánh Nguyệt. Xe bắt đầu lăn bánh, Quang bắt chuyện:

- Cảm ơn cô vì đã thanh toán tiền cà phê giúp tôi nhé. Mà không biết cô tên gì?

Ánh Nguyệt lịch sự đáp lại:

- Tôi tên Ánh Nguyệt. Không có gì đâu anh. Thấy người gặp khó, giúp được thì giúp. Vả lại, nhìn anh lịch thiệp như vậy chắc không phải là kẻ lường gạt chỉ vì ly nước nhỉ?

Quang cười sảng khoái trước cái nhận định thẳng thắn của Ánh Nguyệt. Đoạn, anh sực nhớ ra, vội nói:

- Cô có thể cho tôi xin số điện thoại hoặc kết bạn zalo được không? Để sau hội thảo tôi liên hệ trả tiền lại cho cô hoặc là mời cô đi uống nước trả ơn cũng được.

Ánh Nguyệt quả quyết: 

- Không cần đâu. Chuyện nhỏ thôi, anh đừng để tâm.

Sau sự từ chối thẳng thừng không cần suy nghĩ của Ánh Nguyệt, chợt điện thoại của Quang có tín hiệu báo tin nhắn đến. Là tin của trưởng đoàn, kèm theo là danh thiếp của Ánh Nguyệt. Quang khẽ cười mãn nguyện, bấm lưu danh bạ và kết bạn zalo với cô. Ánh Nguyệt cũng vô tình nhìn thấy vì Quang như công khai để điện thoại lệch sang tầm mắt cô. Nhưng cô không thèm quan tâm, cũng không mở điện thoại của mình ra để trả lời kết bạn. Cô xoay người hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng người qua lại.

Điện thoại Ánh Nguyệt có tin nhắn tới, là tin nhắn đầu tiên của Quang, vì anh cũng ngại nói chuyện nơi đông người. Anh viết:

- "Cô Nguyệt cũng nên cho tôi cơ hội báo đáp chứ. Tôi xưa nay không thích thiếu nợ người khác, mong cô thông cảm."

Ánh Nguyệt vẫn im lặng. Quang lại nhắn:

- "Hay cô Nguyệt muốn tôi lấy thân báo đáp nhỉ?"

Ánh Nguyệt cảm thấy anh chàng này đùa hơi quá mức, không thể để tình hình này tiếp diễn, cuối cùng cô cũng bắt đầu bấm trả lời. Cô dùng lại đúng giọng văn của anh ta như để thể hiện bản thân không dễ bị trêu chọc, cô viết:

- "Tôi xưa nay không thiếu bất cứ thứ gì trừ bạn trai. Cũng không thích bất cứ thứ gì của người khác. Hay anh Quang muốn tôi chịu trách nhiệm vì 20 ngàn?"

- "Thú vị thật đấy. Thân tôi đối với cô chỉ đáng giá 20 ngàn à? Hay sẵn dịp nhân duyên trời ban cô Nguyệt còn thiếu mỗi bạn trai, tôi sẽ trả cho cô một người bạn trai nhé."

- "Anh cũng có lòng báo đáp quá. Vậy thì phiền anh tìm cho tôi một người bạn trai có hạn sử dụng trong 5 ngày, không rượu chè cờ bạc, không gái gú lăng nhăng, yêu thương chiều chuộng hết mực nhưng không xen vào công việc và không gian riêng của tôi, khi cần thì có mặt liền, khi không cần thì tự động bật chế độ im lặng giúp tôi nhé."

Nhìn tin nhắn của Ánh Nguyệt thật lâu, rồi lại quay sang nhìn chủ nhân của tin nhắn bằng cặp mắt rất đỗi ngạc nhiên và thích thú, sau một lúc Quang nhắn lại:

- "Được thôi. Vậy nhé."

Sau tin nhắn ấy, Quang cũng không nhắn nữa, chỉ khẽ nghiêng sang nhắc nhỏ với Ánh Nguyệt:

- "Chấp nhận kết bạn đi, để trôi tin khó tìm con nợ."

Ánh Nguyệt quay sang nhìn nụ cười tinh ranh của Quang, rồi cũng xí xóa bấm accept cho anh ta vừa lòng. Có thế, anh ta mới để cho cô được yên.

Đến nơi, mọi người chào tạm biệt Quang vì anh ta muốn tách ra hoạt động riêng. Cả đoàn được xếp chỗ ngồi chu đáo, lãnh đạo ngồi dãy đầu, những người còn lại ngồi dãy liền sau.

Lát sau, Quang cũng xuất hiện. Anh đến bắt tay chào hỏi từng đại biểu ở hàng ghế đầu, khi đi ngang qua ghế trước mặt Ánh Nguyệt, anh ngước nhìn nhanh về phía cô, nở nụ cười khẽ, rồi tiếp tục chào hỏi vị khách trước mặt mình. Xong một lượt, anh quay về ngồi trên hàng ghế đầu, cách Ánh Nguyệt vài ghế. 

Người dẫn chương trình bắt đầu điều động buổi hội thảo. Và không ai khác, cô ấy đang mời Quang lên phát biểu khai mạc. Quang đứng dậy chỉnh lại trang phục rồi tiến về phía lễ đài. Hóa ra, anh ta chính là Nhật Quang, Tổng Giám đốc của đơn vị liên kết mà Ánh Nguyệt được mời đến dự hội thảo và tham quan khảo sát thực tế.

Sau bài phát biểu truyền cảm hứng, Quang cúi chào và bước xuống hàng ghế ngồi, nhưng anh ta lại rời bỏ chỗ ngồi mà tiến đến ngồi cạnh Ánh Nguyệt. Mọi người cũng không để ý lắm về hành động của anh ta vì hội thảo vẫn đang tiếp tục. Các chuyên gia có bài báo cáo lần lượt tiến lên trình bày và thảo luận sau báo cáo. Bên dưới, Nhật Quang thỉnh thoảng cũng quay sang quan sát Ánh Nguyệt đang tốc ký các nội dung quan trọng. Nhìn thái độ làm việc nghiêm túc của Ánh Nguyệt, Nhật Quang lại không nỡ làm phiền, anh thầm nghĩ: "Có lẽ, anh độc thân từng ấy năm chính là để chờ tìm thấy em! Ánh Nguyệt, vầng trăng sáng lung linh bất kể ngày đêm. Đến nỗi, ánh sáng mặt trời (Nhật Quang) là anh đây cũng không thể lấn át". 

Nhật Quang quyết định nắm lấy cơ duyên này, anh lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn gửi cho Ánh Nguyệt:

- "5 ngày yêu nhau, bắt đầu từ giờ phút này nhé! Bạn gái của tôi."

Sau khi bấm nút gửi, Nhật Quang cất điện thoại vào túi, rồi tiếp tục chú ý vào nội dung các diễn giả đang trình bày trên khán đài. 

Giờ giải lao, Nhật Quang tuyệt nhiên không đến bắt chuyện hay làm phiền Ánh Nguyệt được tự do trò chuyện với đồng nghiệp. Nhìn thấy Ánh Nguyệt đã đọc tin, anh an tâm lẳng lặng tiến về phía hậu đài tranh thủ xử lý công việc của công ty mãi cho đến khi hết giờ giải lao anh mới quay trở lại và ngồi vào đúng vị trí ban tổ chức đã sắp xếp cho mình. Còn Ánh Nguyệt, đọc xong tin nhắn của Nhật Quang, chỉ nghĩ là anh chàng đùa dai cho đỡ chán trong lúc nghe những bài thuyết trình dài lê thê mà thôi, nên cô cũng mặc kệ anh ta.

Buổi chiều, theo kế hoạch, đoàn sẽ tham quan thực tế tại một số cơ sở trồng thanh long và chăn nuôi gia súc. Nhật Quang là Tổng Giám đốc, phải xử lý nhiều việc từ tổng công ty nên không đi cùng. Tuy nhiên, anh đều có sắp xếp người dẫn đoàn tham quan, giới thiệu chi tiết về nguồn lợi thu về, khả năng phối hợp cho sinh viên đến học và thực tập Co-op theo kế hoạch.

Đến chiều tối, cả đoàn trở về khách sạn cũng thuộc sự quản lý của công ty Nhật Quang, do số lượng thành viên của đoàn lẻ nên có một người sẽ ở phòng đơn. Ánh Nguyệt biết mình khó ngủ, sợ mở đèn làm việc khuya sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của đồng nghiệp nên cô xung phong nhận phòng đơn. Sẵn tiện, cô sẽ khảo sát chất lượng phục vụ ở khách sạn, cô dự định sang ngày tiếp theo sẽ đổi với một chị đồng nghiệp nào đó để tiếp tục khảo sát dịch vụ phòng đôi. Vì quan hệ hợp tác lần này là đa ngành, có cả phục vụ cho ngành Quản trị du lịch và khách sạn nên Ánh Nguyệt cũng muốn ghi nhận chi tiết.

Đúng như cô đoán từ trước, đêm đầu tiên cô dường như không thể chợp mắt. Sau khi làm xong việc cũng đã hơn 12 giờ khuya mà đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo. Lăn tới lăn lui một lúc thì thấy có tin nhắn đến. Không có việc gì làm nên Ánh Nguyệt mở tin nhắn ra xem. Là tin nhắn của Nhật Quang. Anh ân cần hỏi:

- "Sao rồi, hôm nay cô giáo có mệt không? Có còn sức tâm sự cùng người yêu mới không?"

Định chỉnh lại cách nói chuyện của Nhật Quang, nhưng nghĩ lại, cô và anh như bèo nước gặp nhau, chỉ 5 ngày thôi mà, rồi khi cô về lại quê hương, anh ta ở lại đây cũng sẽ nhanh quên thôi. Huống chi, anh ta là Tổng Giám đốc của một công ty lớn, không thiếu người để ý, cũng không đến lượt cô lọt vào mắt xanh của thiếu gia nhà giàu như anh. Ánh Nguyệt từ tốn nhắn lại:

- "Bạn gái có bệnh khó ngủ, nên nếu người yêu ngắn hạn muốn tâm sự gì thì cứ nhắn qua."

Bên kia, Nhật Quang nhận được tin nhắn, bồi hồi, cảm xúc lẫn lộn. Một người sành sỏi, lăn lộn chốn thương trường như anh, gặp không ít người cố ý bám víu trèo cao, tìm cách tiếp cận, cũng có người lả lơi quyến rũ hay lân la làm quen. Nhưng sao đối với Ánh Nguyệt, anh lại thấy điều đó rất lém lĩnh và mộc mạc chân thành, cô thẳng thắn và đầy tinh nghịch. Nếu gặp một tin nhắn tương tự từ người khác, hẳn là với tuổi đời 35 năm, anh sẽ cho rằng đấy là một sự dễ dãi, chỉ mới gặp nhau chưa đầy nửa ngày, đã nhận làm bạn gái của một người lạ hoắc lạ huơ, hoặc là vì khối tài sản kết sù của gia đình anh mà rung động. Ấy vậy mà, anh như không thể kiềm chế được bản thân mình thôi việc thiên vị nghĩ tốt cho Ánh Nguyệt, hay chỉ vì 20 ngàn anh mắc nợ cô mà trở nên ưu ái như thế.

Nhật Quang còn đang suy nghĩ mông lung thì lại một tin nhắn khác của Ánh Nguyệt đã được gửi đến:

- "Sao thế? Bạo dạn quá làm bạn trai hoảng sợ bỏ chạy rồi à?"

Nhật Quang vừa mỉm cười vừa nhắn lại:

- "Anh chưa biết sợ điều gì ngoài việc sợ mất người thân. Nếu bạn gái đã cởi mở như thế, vậy thì chúng ta bắt đầu giai đoạn tìm hiểu về nhau một chút nhé..."

Cứ thế, họ nhắn với nhau hàng trăm tin nhắn, từ chuyện tên tuổi, quê quán, sở thích, sở đoản và cả những điều mình ghét. Cũng chẳng hiểu vì sao, ban đầu trong lòng Ánh Nguyệt còn nghĩ họ là bèo nước gặp nhau, qua loa cho có, vậy mà cuối cùng cô lại nói với anh nhiều chuyện như vậy, kể cả chuyện con gấu bông ghiền ôm ngủ của cô cũng kể nốt cho người ta nghe. Mà qua đó, họ cũng hiểu về nhau hơn. Nhưng dĩ nhiên, với một con nai tơ chưa một lần yêu như Ánh Nguyệt hẳn là vô tư hơn một doanh nhân rành đời như Nhật Quang rồi. Họ nói với nhau đến tận 4 giờ sáng, Ánh Nguyệt kết thúc cuộc nói chuyện qua tin nhắn bằng một tin vừa hài vừa bi:

- "Thôi, bạn gái chợp mắt một lát để sáng tập trung soi đàng trai. Tính ra bạn gái nhỏ hơn bạn trai tận 10 tuổi mà nhìn cứ như chị em, không biết 5 ngày có trụ nổi không, hay bị cho kết thúc hợp đồng sớm. À, xem như bạn trai đã trả xong 4 ngàn rồi nhé. Còn 16 ngàn cho 4 ngày còn lại, nghĩ xem nên trả bằng cách nào. Ngày hôm qua bạn trai đã làm rất tốt, tặng 8.5 điểm. Cố gắng phát huy."

- "Có được phúc khảo không? Bạn trai Tổng Giám đốc vạn người mơ ước mà bạn gái chỉ cho có 8.5 điểm thì có phải là hơi thiếu công bằng không?"

- "8.5 là vừa rồi, ra mắt không đẹp, có quan hệ trước với sếp của bạn gái nên được cất nhắc cho số điện thoại, lại còn ngồi sai vị trí, không tập trung dự hội thảo và dụ bạn gái thức khuya."

Nhật Quang chỉ còn biết câm lặng nhận mức điểm 8.5 kèm theo một biểu tượng bất lực gửi qua cho Ánh Nguyệt thay lời chào tạm biệt.

Ngày 2, đoàn tham gia khảo sát các khách sạn thuộc quyền quản lý của công ty Nhật Quang. Từ khách sạn một sao đến khách sạn năm sao, tổng cộng cũng hơn hai chục cái, cả đoàn chia nhau ra để đi khảo sát mà cũng mất hết cả ngày. Tối hôm đó, Ánh Nguyệt lại tiếp tục hành trình ghi chép của mình. Cô quyết định đến thương lượng với một cô giáo khác cũng khoảng tuổi mình để trao đổi chỗ ngủ. Cô giáo ấy cũng được giao nhiệm vụ ghi chép lại cụ thể kết quả khảo sát, nên dĩ nhiên cô ấy cũng muốn trải nghiệm phòng ở đơn để có cái mà viết trong báo cáo của mình.

Dù đi cả ngày, cùng với ngày hôm trước cũng làm việc hết công suất, thế mà tối nay Ánh Nguyệt lại tiếp tục mất ngủ. Vì lo chị cùng phòng bị làm phiền nên cô không mở đèn, cố gắng nằm im trên giường để không làm chị thức giấc. Nhưng mãi chẳng thể chợp mắt, Ánh Nguyệt cầm điện thoại lên, lướt một loạt danh bạ, nhìn lại cũng đã gần 11 giờ đêm, cũng không biết tìm ai để nói chuyện cho đỡ buồn. Lướt web mãi cũng chán, cuối cùng Ánh Nguyệt quyết định nhắn tin cho Nhật Quang:

- "Bạn trai ngắn hạn đã ngủ chưa?"

Bên kia hầu như đã trả lời ngay lập tức:

- "Vẫn chưa ngủ, đang chờ bạn gái xong việc để trò chuyện đây."

Ánh Nguyệt bất giác mỉm cười, nghiêng mình sang một bên như để che lại những tin nhắn ấy dù chị bạn đã ngủ say, cô viết:

- "Đã xong việc lâu rồi, nhưng không có gấu bông nên khó ngủ."

- "Để bạn trai ghi nhận lại, lần sau sẽ có gấu bông để trên giường cho quý khách nhé." - Nhật Quang nhắn lại.

Ánh Nguyệt đọc xong thì bĩu môi, nhắn lại:

- "Thế tối nay giải quyết thế nào?"

- "Ra ban công xem!" - Nhật Quang đề nghị.

Ánh Nguyệt vừa thắc mắc vừa nhẹ nhàng bước xuống giường, tay vẫn cầm chiếc điện thoại, mang dép đi trong nhà, tiến về phía cửa hông, nhè nhẹ mở cửa. Sau khi bước ra ngoài, cô lại rón rén khép cửa lại để gió không lùa vào phòng. Nhìn điệu bộ của cô lúc này, không khác gì một đứa con lén ba mẹ đi chơi. Chợt bên kia ban công của phòng kế bên có tiếng hắng giọng. Ánh Nguyệt giật thót cả mình, một tay cầm điện thoại che ngực, một tay che miệng để không phát ra tiếng la hốt hoảng. Nhìn kỹ thì nhận ra là Nhật Quang. Trong lòng thắc mắc, Ánh Nguyệt tiến đến mép ban công để gần Nhật Quang hơn, cô hỏi:

- Sao anh lại ở đây?

Nhật Quang hơi nghiêng người sang như cũng để gần cô thêm được một chút, anh hỏi lại:

- Sao không gọi bằng bạn trai nữa?

Ánh Nguyệt bối rối vì câu hỏi của Nhật Quang, nghĩ sao nói vậy, cô bảo:

- Ngại miệng.

Nhật Quang khẽ cười, bảo:

- Vậy thì anh cũng nên nghiêm túc khi nói chuyện trực tiếp nhỉ?

Ánh Nguyệt bắt bẻ:

- Vậy thường ngày nhắn tin thì không nghiêm túc à?

Nhật Quang lần đầu tiên bị bắt bí, anh không có ý đó, và xưa nay hầu như cũng ít có ai dám nói chuyện với anh như thế. Nhật Quang ân cần giải thích:

- Không phải. Nhưng không hiểu sao anh cũng ngượng trước mặt em. Chắc là do quen làm người nghiêm nghị rồi, chỉ mới tập tành trồng cây si nên chưa quen. Anh cũng là một người có lịch sử tình trường đấy nhé. Nhưng trước em, kinh nghiệm đó lại trở thành con số 0.

- Nghe hơi sến rồi đấy. - Ánh Nguyệt cười bảo.

- Vậy à, vậy thì anh không nói nữa. - Nhật Quang ngượng nghịu nói.

Để không khí giảm phần gượng gạo, Ánh Nguyệt bảo:

- Vậy gọi em ra đây để làm gì?

- Dù sao em cũng không ngủ được. Gọi em ra, ngắm tí rồi về. - Nhật Quang ung dung đáp.

Ánh Nguyệt thắc mắc:

- Về?

Vừa hỏi xong, Ánh Nguyệt cũng sực nhớ ra. Đúng vậy, đây chỉ là một trong những khách sạn thuộc sự quản lý của gia đình Nhật Quang mà thôi, hẳn là anh ta phải ở biệt thự riêng chứ nhỉ. Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 11 giờ 30 phút, Ánh Nguyệt nói:

- Dù sao cũng là tài sản của nhà mình, sao anh không ở lại?

Nhật Quang thích thú bảo:

- Nghe em nói, đã có vài phần giống phu nhân rồi đấy. Nhưng mà xưa giờ anh đều như thế. Trừ khi đi công tác xa, còn nếu là công việc quanh đây, anh đều thu xếp dù trễ mấy cũng phải về nhà. Chủ tịch và Chủ tịch phu nhân không quen vắng mặt anh mỗi sáng.

Ánh Nguyệt gật gù đồng cảm nhưng cũng không quên móc méo:

- Anh gọi cha mẹ của mình như thế đó hả?

Nhật Quang giải thích:

- Ba mẹ anh thích đùa lắm. Gọi yêu như vậy để trêu họ thôi.

- Chứ không phải nhắc khéo em à. Cậu chủ ngậm thìa vàng!

Nhật Quang vội giải thích:

- Anh nào có ý đó. Với lại, thìa gì thì cũng chỉ là vật ngoài thân. Ngậm thìa vàng như anh thì cũng phải ăn cơm như mọi người thôi. Muốn có cơm ăn thì phải lao động.

Ánh Nguyệt cười tươi, bật ngón tay cái lên ra hiệu "like" để khen quan điểm chí lý của Nhật Quang. Anh ta giàu có, nhưng biết giá trị của bản thân, lại có chí cầu tiến, quả là một người đáng ngưỡng mộ. Lát sau, Ánh Nguyệt vươn vai, hít thở một hơi thật sâu, rồi bảo:

- Thôi, cậu chủ về sớm đi. Khách buồn ngủ rồi.

Nhật Quang mạnh dạn thể hiện chút giận dỗi:

- Em còn nói thế thì anh không về.

Ánh Nguyệt xua tay mà gật đầu, bảo:

- Được rồi, được rồi, em không đùa nữa. Anh về đi, cẩn thận đấy. Em vào trong đây.

Nói rồi, Ánh Nguyệt vẫy tay chào rồi hồn nhiên chấp hai tay vẫn đang cầm chiếc điện thoại ra phía sau, đi nhanh vào phòng. Đến cửa, cô vẫn không quên nhẹ nhàng mở cửa rồi nép mình len qua khe hở nhỏ vừa khít cơ thể để chui vào trong. Bước từng bước nhẹ lên giường, từ từ nằm xuống, Ánh Nguyệt kéo chăn đắp lên người rồi nhắn lại một tin nhắn cho Nhật Quang.

- "Hôm nay cho bạn trai 9 điểm vì quan điểm tích cực. Ngủ ngon nhé!"

Bên kia, Nhật Quang ngồi hàng ghế sau của xe, anh trợ lý vẫn tập trung lái xe trên đường, còn Nhật Quang thì vừa nhìn thấy tin nhắn của Ánh Nguyệt, miệng đã khẽ mỉm cười, mắt thì sáng lên như những vì sao trên trời khi đọc xong tin nhắn ấy.

Ngày 3, đoàn tiếp tục tham quan các khu nuôi trồng thủy sản trong khu vực. Cũng nhờ vậy mà Ánh Nguyệt có dịp được nghe mọi người kể nhiều hơn về vị Tổng Giám đốc Nhật Quang. Cũng trong hôm ấy, một số giáo viên đi cùng đoàn cũng có dịp tìm hiểu việc làm thêm dành cho nhân viên. Các nhân viên sau ca trực nếu muốn kiếm thêm thu nhập thì có thể đăng ký làm phụ việc tại các nhà hàng và các cơ sở nuôi trồng thủy sản. Trong đó, có việc tách hàu sữa để phục vụ các món hàu sữa sống cho nhà hàng và một cô giáo trẻ trong đoàn từng đồng ý đổi chỗ ngủ một ngày cho Ánh Nguyệt cũng đăng ký thử việc để tìm hiểu kỹ hơn về công việc làm thêm mà có thể sau này các sinh viên học theo hình thức Co-op có khả năng sẽ tham gia. Tuy nhiên, công việc nhận được có vẻ quá sức với cô ấy khi được giao cho một bao hàu sống. Công việc cần làm là lựa chọn hàu tươi và tách vỏ. Sau khi biết được, chính Nhật Quang là người ra lệnh bảo không được thiên vị, nếu đã đăng ký thì phải xem như một nhân viên của nhà hàng, phải đảm bảo chất lượng mới được hưởng lương, còn ngược lại thì ghi lại đánh giá gửi về đơn vị liên kết. Thế là cô ấy vừa tức tửi vừa làm. Khi gặp Ánh Nguyệt, cô ấy than vài lời vì bản thân có vẻ đã ra quyết định sai mất rồi.

Ánh Nguyệt nghe mà thương cảm, nên tranh thủ sau giờ ăn chiều là thời gian hoạt động tự do của đoàn, cô gọi điện cho Nhật Quang. Nhưng bên kia không bắt máy. Có lẽ là anh ấy đang bận. Nghĩ vậy, Ánh Nguyệt nhắn sang cho anh một tin nhắn:

- "Bạn trai của tôi cũng nghiêm khắc và ác với khách mời quá nhỉ?"

Một lúc sau, trong lúc Ánh Nguyệt đang dọn đồ đạc chuyển về phòng cũ để đổi lại chỗ với cô bạn hôm qua thì cũng nhận được một tin nhắn của Nhật Quang:

- "Bạn trai cũng từng là giáo viên đấy nhé! Nếu đã là trải nghiệm, thì phải thật."

Sau khi Ánh Nguyệt về đến phòng cũ thì cũng đã gần 7 giờ tối. Nằm một lúc cho thoải mái, cô quyết định lấy đồ đi tắm rửa. Khi đang sấy lại mái tóc ướt, thì bên ngoài có chuông cửa. Ánh Nguyệt ra mở cửa thì thấy một cô tiếp tân đang chờ. Vừa nhìn thấy Ánh Nguyệt, cô ấy đã lễ phép trình bày:

- Mời chị theo em lên tầng 10, có người gặp ạ.

- Vậy chờ tôi thay lại đồ đã, mặc đồ bộ ra ngoài thì kỳ lắm.

Cô tiếp tân lại lễ phép gật đầu và kiên nhẫn chờ đợi. Lát sau, Ánh Nguyệt cũng bước ra với tóc tai và áo váy chỉnh tề đi theo cô tiếp tân ấy. Lúc mới vào khảo sát ở khách sạn này, Ánh Nguyệt cũng biết sơ lược cách bố trí phòng ở đây. Tầng 10 là tầng dành cho khách VIP. Nghĩ đến đấy, Ánh Nguyệt có phần bối rối hỏi lại:

- Không biết ai muốn gặp tôi, cô có biết không?

- Dạ, là một người quen của chị đấy ạ?

Ánh Nguyệt lục lại ký ức của mình. Bạn bè giàu có của mình cũng không phải không có, nhưng không nghe tụi nó bảo sẽ đi du lịch ở đây. Nếu biết tụi nó đến, cô đã sắp xếp thời gian gặp mặt rồi. 

Đến nơi, cô tiếp tân dùng thẻ quẹt để mở cửa. Ánh Nguyệt nhìn hành động của cô ấy thì càng thêm thắc mắc. Thường thì đúng là khách sạn có giữ chìa khóa dự phòng, nhưng theo quy định thì nếu không có việc gì cấp bách hoặc khách cho phép thì họ sẽ không tự ý mở cửa phòng như thế. Ánh Nguyệt hỏi lại cô nhân viên:

- Không biết vị khách đó đã có mặt ở trong đấy chưa?

- Dạ, rồi ạ!

Qua lời xác nhận của cô tiếp tân, Ánh Nguyệt hiểu ngay vậy là do vị khách kia dặn dò. Ánh Nguyệt cẩn trọng bước vào trong phòng với tâm lý vừa lo lắng vừa đề phòng. 

Nhìn quanh một lượt, phòng rất đẹp, được trang trí như phòng tân hôn. Hoa hồng trải trên giường, một con gấu bông lớn đặt ở một góc giường. Bàn ăn đã có sẵn thức ăn và nến. Nhưng người mà cô ấy nói thì không thấy đâu. Ánh Nguyệt thường không có tính tò mò và tự tiện nên cũng chỉ đứng yên một chỗ gần cửa vào để dò xét. Đứng một lúc lâu không thấy ai bước ra, Ánh Nguyệt ngồi xuống cho đỡ mỏi chân. Cô kéo gọn chiếc váy, ngồi bó gối chờ đợi, bắt đầu mở điện thoại soạn tin nhắn cho Nhật Quang. Cô viết:

- "Bạn gái lên tầng 10. Không khí có vẻ không ổn lắm. Hay là bạn trai đến giải vây nhé!"

Sau khi bấm nút gửi, Ánh Nguyệt vẫn tập trung vào màn hình khá lâu. Chốc chốc nhìn xung quanh có vẻ bắt đầu lo lắng, rồi lại nhìn vào điện thoại xem Nhật Quang đã đọc tin chưa.

Lát sau, một nam nhân cao to, khoác chiếc áo choàng của khách sạn, từ bên trong phòng tắm bước ra, tóc rối bù vì ướt. Anh ta đang dùng khăn vừa đi vừa cúi lau tóc. Đến khi nhìn thấy Ánh Nguyệt đang ngồi xổm bó gối trên nền gạch ở gần cửa, anh ta mới ngừng động tác lau tóc, ngẩng lên hỏi:

- Sao em không lên giường ngồi mà lại ngồi dưới gạch như thế?

Bất ngờ trước âm thanh vang lên đột ngột của câu hỏi, Ánh Nguyệt đứng bật dậy, nhận ra là Nhật Quang chứ không ai khác, cô cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm. Vừa lấy lại tinh thần thì cô lại bắt đầu nhen nhóm nỗi lo khác. Cô ấp úng hỏi:

- Anh gọi em đến có việc gì không? Còn trang trí phòng thế này nữa?

Nhật Quang lúc này đã tiến đến gần Ánh Nguyệt, nhân tiện nhấc bổng cô lên rồi đặt cô ngồi trên chiếc bàn bên cạnh, anh hơi khom người, đưa mặt lại gần cô nói nhỏ:

- Hôm nay cho em khảo sát phòng VIP. Đây là một đặc quyền khi được cậu chủ trải nghiệm cùng đấy nhé.

Ánh Nguyệt hơi nghiêng người sang một bên để tránh hơi thở quá gần với Nhật Quang, ấp úng bảo:

- Nếu cho đặc quyền khảo sát, anh chỉ cần dời em lên phòng là được rồi. Đâu cần đích thân tới đây chứ!

- Nếu đã là trải nghiệm, thì phải thật.

Ánh Nguyệt nhận ra câu nói quen thuộc trong tin nhắn của Nhật Quang lúc chiều khi cô đang cố đòi lại công đạo cho cô bạn. Cô hít một hơi dài, tự cảm thán trong lòng: "Có phải, mình cũng nên hối hận không nhỉ?"   

Nhìn thấy biểu cảm của Ánh Nguyệt, Nhật Quang cười tươi, lùi lại một bước như để Ánh Nguyệt lấy lại cảm giác an toàn, anh hỏi:

- Sao hả? Sợ à?

Ánh Nguyệt nghe câu hỏi bắt trúng tim đen thì vội lắc đầu chối cãi. Nhật Quang cười, rồi khẽ cốc một cái nhẹ vào trán của Ánh Nguyệt. Đấy là lần đầu tiên anh tự nhiên đến thế, gần Ánh Nguyệt đến thế. Anh trấn an:

- Yên tâm. Anh không làm gì em đâu. Anh độc thân không phải may mắn mà là nhờ bản lĩnh đấy. Được rồi, bây giờ thì thử trải nghiệm cảm giác của các cặp đôi yêu nhau xem có đạt chuẩn phục vụ không nào?

Sau bữa tối lãng mạn dưới nến, cả hai cùng ra ngoài ban công, đứng cạnh nhau ngắm cảnh thành phố về đêm. Khoảng tầm 10 giờ tối, Nhật Quang nhìn đồng hồ rồi nói:

- Em vào thay đồ rồi đi ngủ nhé. Thử xem hôm nay ngủ có ngon không.

Ánh Nguyệt cũng gật đầu, đi vào trong, mở cửa tủ quần áo, lấy đồ đi thay vì cô cũng không định mặc đồ thế này để ngủ. Nhưng nhìn quanh một lượt tủ quần áo, chỉ toàn là váy ngủ, đủ màu sắc. Ánh Nguyệt cũng không quen phong cách ngủ này nên nhất thời cũng không biết chọn làm sao. Cuối cùng, cô đành chọn một chiếc váy màu vàng nhạt rồi đi vào phòng tắm thay đồ. Nghĩ Nhật Quang vẫn còn ở bên ngoài, mà bộ váy thì lại có phần gợi cảm, nên Ánh Nguyệt khoác thêm một chiếc áo choàng trong phòng tắm vào rồi mới bước ra ngoài.

Nhật Quang lúc này cũng đã vào trong phòng, đóng cửa bên chỗ ban công và kéo rèm lại. Anh ngồi thư thái trên giường, tựa lưng vào chiếc gối lớn kê vào thanh giường, tay vẫn đang lướt điện thoại có lẽ đang xử lý công việc báo cáo doanh thu cuối ngày từ các chi nhánh báo về.

Ánh Nguyệt bước ra thấy thế, nhắc:

- Anh chờ em ra để chào tạm biệt à? À, phải hén, vào thay đồ đi rồi về, cũng khuya rồi.

Nhật Quang, mắt thì vẫn đang tập trung vào chiếc điện thoại, miệng lại nói:

- Anh đi rồi sao có thể biết cách phục vụ của anh có đạt tiêu chuẩn của em hay không?

- Thì mai em nhắn cho hay.

- Không được. Có nhiều thứ quan trọng, phải tự mình nhận kết quả.

Ánh Nguyệt thắc mắc:

- Thế có một cái giường, tối nay làm sao mà ngủ?

- Thì ngủ chung! - Nhật Quang vẫn ung dung đáp.

Tay chân Ánh Nguyệt bắt đầu lóng ngóng, hai tay bấu vào nhau, một lúc sau cô thẳng thắn:

- Em và anh chỉ mới biết nhau có 3 ngày thôi đó.

Nhật Quang buông chiếc điện thoại xuống, mắt tập trung hướng về Ánh Nguyệt, bảo:

- Nhưng anh với em đang yêu nhau đấy.

Ánh Nguyệt lấp bấp:

- Yêu... yêu nhau cũng không được...

Nhật Quang với tay lấy chú gấu bông to đặt giữa chiếc giường làm ranh giới. Sau đó anh vỗ vỗ vào chú gấu bảo:

- Như thế này được chưa? Anh đã bảo là sẽ không làm gì hại đến em rồi mà. Anh chỉ ngủ cạnh bên thôi, có được chưa? Cô bé ngốc, anh không lo em dụ dỗ anh thì thôi. Em lo anh gạt em làm gì? Chả lẽ anh lại dễ dãi để một cô gái qua đường ngủ chung à? Như thế là em xem thường anh quá rồi đấy.

Nghe Nhật Quang phân tích, cũng có vẻ có lý. Cuối cùng, Ánh Nguyệt lấy hết can đảm, leo lên giường, sửa lại chiếc gối phía bên mình cho ngay ngắn rồi nằm xuống, quay lưng về phía Nhật Quang.

Nhật Quang tắt đèn, để điện thoại sang một bên rồi cũng nằm xuống, nghiêng người sang hướng của Ánh Nguyệt, bảo:

- Này, quay sang ôm thú bông mới xem có cảm giác như ở nhà không này.

Ánh Nguyệt vẫn ngoan cố không xoay trở, lắc đầu nguầy nguậy. Nhật Quang kéo sửa lại chiếc chăn đắp cho cả hai rồi nói tiếp:

- Không chịu thì thôi nhé. Tối nay cứ nằm yên như thế nếu muốn.

Một lúc sau, quả nhiên Ánh Nguyệt bị chứng khó ngủ hoành hành, cô xoay trở dù có nhẹ nhàng đến mấy cũng bị Nhật Quang phát hiện, lại nhắc nhở:

- Nằm yên vào.

Ánh Nguyệt nghĩ lại mà thấy bực trong lòng. Rõ ràng là anh ta mời cô lên đây trải nghiệm phòng VIP. Lúc đầu thì có vẻ từ tốn và lịch thiệp, vậy mà bây giờ thì lộ rõ ác tâm, ngay cả nhúc nhích cũng không cho. Cuối cùng, Ánh Nguyệt bạo gan quyết định quay sang ôm thử con gấu bông to lớn đang nằm giữa hai người như để thách thức lại Nhật Quang. 

Lúc này, Nhật Quang mới cười mãn nguyện ngửa người lại, một tay lót sau gáy, một tay kéo chỉnh lại chiếc chăn một lần nữa.

Lát sau, Ánh Nguyệt nhận xét:

- Con gấu bông này mềm hơn, tròn hơn con gấu của em. Của em cũ rồi, dùng lâu ngày dù xẹp đi đôi phần, cũng thô cứng hơn nhưng ấm hơi, vừa tầm ôm, thích lắm. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh đã nhọc lòng chuẩn bị nhé.

Nhật Quang đưa tay chặn ngang vị trí nằm nhô cao nhất trên người chú gấu bông rồi kéo ngang sang phía mình gật gù xác nhận kết quả so sánh của Ánh Nguyệt là đúng, bèn nói:

- Thế kế bên này còn một chú gấu bông mỏng người hơn một chút nè. Nếu không ngại thì cứ xài đỡ ít hôm xem sao.

Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên như để không bị khuất tầm nhìn bởi chú gấu bông chen giữa. Cô cũng phối hợp đùa một tí theo Nhật Quang, vừa với tay vuốt nhẹ vài cái vào gò má của anh, cô vừa nói:

- Ừ, cũng vừa độ mềm đấy, gấu chăm dưỡng da nhỉ? Có khi nào chúng ta cùng hệ chị em không hả?

Nhật Quang cũng ngẩng người lên vài phần, tay chụp lấy bàn tay nhỏ đang nghịch ngợm trên mặt mình, thách thức:

- Nếu đã có thắc mắc, sao không tự giải đáp. Có cần anh chứng minh không?

Ánh Nguyệt vội rụt tay về, ngoan ngoãn nằm xuống, rụt người vào chú gấu bông như tìm cứu binh, lí rí nói:

- Không cần, không cần. Em sai rồi. Anh nằm yên bên đấy giúp em. Không được nhân lúc em ngủ quên mà vượt qua ranh giới đấy nhé.

Nhật Quang khẽ cười, mép môi hơi nhếch lên, thầm nghĩ: "Hóa ra chỉ là một chú mèo con nhút nhát". Nghĩ đoạn, anh đưa tay lên vuốt nhẹ vào đầu cô như đang vuốt ve một bé thú cưng. Vậy mà, không hiểu nhờ vào tác dụng chính là gì mà sau đó chưa đầy 5 phút, cô gái nhỏ nhắn tinh ranh ấy đã chìm vào giấc ngủ sâu còn trước cả anh.

Nửa đêm, Nhật Quang giật mình tỉnh giấc vì có bàn tay đang đặt trên mặt mình, ngón tay cái thỉnh thoảng lại động đậy, nhè nhẹ mân mê bên má, cô gái bên cạnh đã tung chăn ra tự bao giờ. Chú gấu bông và cô ấy giành hơn hai phần ba chiếc giường ngủ và cả hai như đang dính chặt vào anh.

Nhật Quang kéo lại chăn đắp cho cô bạn gái, quan sát những gì đang diễn ra, anh thầm nghĩ: "À thì ra là không cho người ta vượt qua ranh giới mà bản thân mình thì đang lấn người ta đây mà. Mà nghĩ kỹ lại thì cô ấy đâu có vượt ranh giới đâu, mà là đã dời cả ranh giới sang vị trí mới rồi đây này. Sao lại có người ngủ cũng ngang ngược thế không biết."

Nhật Quang nhẹ nhàng dời bàn tay xinh xắn của Ánh Nguyệt đặt lên gương mặt của chú gấu bông, vì anh không chắc nếu cứ để mặc nó yên vị chỗ cũ thì anh sẽ còn đủ lý trí để giữ lời hứa.

Sáng hôm sau, Nhật Quang rời khỏi phòng từ rất sớm để kịp xuống thị sát trại cấy ghép ngọc trai. Ánh Nguyệt thức dậy khi chuông báo thức reo hai lần. Đã mấy đêm liền cô mới có giấc ngủ ngon. Nghĩ lại đêm qua cô có một giấc mơ đẹp, cô thấy mình được trở về với căn trọ của mình, được ôm chú gấu bông của mình và ngủ một giấc no say đến quên cả giờ giấc. Cô thích nhất là gác tay lên gò má của chú gấu bông của mình, mềm mại và có phần thô ráp của thời gian, êm ái và ấm áp vô cùng. Tỉnh giấc, Ánh Nguyệt nhìn quanh không thấy Nhật Quang, chỉ thấy một tờ giấy note nhỏ đặt cạnh giường. Nhật Quang viết: "Chào buổi sáng! Anh đã canh báo thức cho em. Thấy em ngủ ngon nên anh đi mà không gọi. Anh đến trại giống kiểm tra. Hẹn gặp lại em tối nay. P/s: Nhớ chấm điểm cho bạn trai gấu bông nhé."

Ánh Nguyệt phì cười, đặt lại tờ giấy về vị trí cũ. Cô cầm lấy chiếc điện thoại, soạn tin nhắn và bấm nút gửi: "Vẫn chỉ 9 điểm thôi. Muốn lên A+ phải có đột phá". Sau đó, cô nhanh chóng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt và thay lại bộ đồ của mình rồi đến sảnh họp mặt với mọi người. Trước khi đi, cô không quên lấy tờ giấy note cho vào túi váy của mình.

Hôm nay là ngày thứ tư đoàn tham quan. Lịch trình hôm nay là tham quan các chuỗi nhà hàng và khu vực quản trị. Cũng như hôm qua, cả đoàn chia làm nhiều đội để làm việc nhưng sẽ ăn chiều tại điểm cuối khảo sát trong ngày rồi mới quay về gặp nhau ở khách sạn cũ.

Tối hôm ấy, Ánh Nguyệt còn đang đọc lại tờ giấy note trước khi cất vào va-li thì nhận được cuộc gọi của Nhật Quang kêu cô xuống lầu. Vừa đến nơi, Ánh Nguyệt đã bị Nhật Quang kéo một mạch đi theo lên xe. Nhật Quang mở cửa trước, rồi ấn nhẹ Ánh Nguyệt ngồi vào trong. Sau đó, anh nhanh chóng đi vòng sang cửa bên đối diện mở cửa ngồi vào sau tay lái. Vừa cài dây an toàn cho mình xong, anh nghiêng người sang kéo đai an toàn cài giúp cho Ánh Nguyệt. Xong, anh cho xe nổ máy rồi mới nói:

- Tối nay anh cho trợ lý nghỉ ngơi một đêm. Anh lái xe chở em về nhà.

- Về nhà? - Ánh Nguyệt lính quính hỏi lại.

Nhật Quang gật đầu, liếc nhìn Ánh Nguyệt, mỉm cười có phần gian xảo để xác nhận. Ánh Nguyệt tìm cớ từ chối:

- Nhưng mà đi ra ngoài còn chưa xin phép trưởng đoàn.

Nhật Quang tìm trong danh bạ số điện thoại của anh đồng nghiệp cũ cũng là trưởng đoàn của Ánh Nguyệt, bấm nút gọi. Khi có tín hiệu, anh bật loa ngoài: 

- Alo, anh Hoàng hả? Tối nay cho tôi mượn Ánh Nguyệt một lúc nhé!

- Okei! Ngoài giờ làm việc muốn đi đâu thì cứ thoải mái đi. Nhưng chú ý an toàn nhé. Cánh tay đắc lực của tôi đấy, anh nhớ chăm sóc hộ tôi nhé! 

- Dĩ nhiên rồi. Tôi còn người còn. Anh yên tâm. Vậy nhé. Cảm ơn đã hỗ trợ.

Hai bên chào nhau rồi cúp máy. Xe vẫn bon bon trên đường. Nhật Quang nhìn sang Ánh Nguyệt, hỏi:

- Như vậy yên tâm chưa?

Ánh Nguyệt lại tìm lý do khác để kiên trì giữ cơ hội được thoái lui:

- Nhưng mà đột ngột quá, em không có chuẩn bị quà gì gặp mặt hai bác cả.

Nhật Quang động viên:

- Không sao, em về đã là món quà lớn nhất cho hai vị Chủ tịch rồi. Đã lâu lắm rồi anh không dẫn bạn gái về nhà.

Ánh Nguyệt cũng không còn cách nào khác, đành nhận lời. Mà dù sao thì không nhận lời cũng không được vì đã lỡ leo lên xe anh ta ngồi rồi, lại còn lỡ hứa là bạn gái 5 ngày, và còn lỡ... có chút rung động với anh ta nữa chứ. Để đổi không khí, Ánh Nguyệt chuyển sang gặng hỏi:

- Đã lâu là bao lâu?

- Cũng được vài tháng.

Ánh Nguyệt khoanh tay trước ngực, làm ra vẻ ghen tức:

- Lâu quá nhỉ?

Nhật Quang nhìn mà không nhịn được cười, khẽ xoa đầu Ánh Nguyệt rồi nói:

- Anh đùa đấy. Dĩ nhiên là cũng có vài mối tình không đậm sâu. Còn nếu mà nói về việc dắt về nhà thì cũng chỉ khoảng đếm trên hai bàn tay thôi.

- Ít quá hén? - Ánh Nguyệt giả vờ dỗi, vì thật ra cô không chấp việc đó, một là vì không quan tâm quá khứ, hai là vì cô cũng không chắc đây là định mệnh của cô, cô cũng không đòi hỏi quá nhiều ở anh.

Nhật Quang bỗng nhiên nghiêm túc:

- Chứ với một người như anh, vừa có điều kiện lại điển trai thế này, nếu bảo không có người nào để yêu thì có phải em lại nghi ngờ giới tính của anh không? Cho nên thay vì để em nghi ngờ, anh thà cho em cứ hiểu anh là một tên công tử lắm mối tối nằm không còn hơn.

Ánh Nguyệt cũng quay sang, tự dưng cô thấy thương cảm cho Nhật Quang quá đỗi. Anh ấy ở trên cao, nhưng cô độc. Bất giác, cô khẽ đưa tay sang, bốn ngón tay luồn ra sau mang tai, còn ngón cái thì thoa thoa trên gò má anh như an ủi, rồi nói:

- Rất vinh hạnh làm bạn gái được dắt về nhà của anh. Lo lái xe đi. Đã hứa với sếp em "Tôi còn người còn" rồi đó nghen.

Nhật Quang một tay siết chặt tay lái, một tay nắm lấy bàn tay vẫn còn đang nựng nịu trên mặt mình của cô bạn gái, di chuyển xuống khỏi gương mặt mình. Anh cũng bắt chước hành động ấy của Ánh Nguyệt trên bàn tay cô rồi luyến tiếc buông tay cô ra và nói:

- Thế thì bạn gái phải ngồi yên để anh tập trung mà lái xe.

Ánh Nguyệt bẽn lẽn thu tay về, đặt trước đùi mình, bấu nhẹ vào nhau vì mắc cỡ. Thấy thế, Nhật Quang bảo:

- Mình không mơ đâu em nhỉ?

Ánh Nguyệt nhất thời không hiểu nên hỏi lại:

- Dạ? 

Nhật Quang thành thật đáp:

- Mỗi đêm, anh cũng không dám ngủ, vì sợ khi mình đi ngủ thì những gì vừa xảy ra trong ngày sẽ cùng em biến mất như một giấc mơ.

Ánh Nguyệt không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Nhật Quang. Bởi vì, cô cũng thế. Bốn ngày qua, mỗi ngày đều là những hồi ức đẹp, dù biết bản thân có chứng khó ngủ nhưng ngay cả khi như thế, cô cũng cố ép mình không ngủ. Vì cô sợ rằng giấc ngủ mong manh sẽ mang theo những ký ức ấy đi mất.

Về đến nhà Nhật Quang, ba và mẹ của anh đều ngồi chờ sẵn ở phòng khách với tâm thế hồi hộp. Bên cạnh mẹ của Nhật Quang là một cô gái trẻ, lớn hơn Ánh Nguyệt chừng vài tuổi, gọi ba mẹ của Nhật Quang bằng dì dượng. Mẹ của Nhật Quang bị tai nạn, phải ngồi xe lăn. Cô gái kia tên là Thiên Kim, là con của người em gái của mẹ Nhật Quang. Một lần, mẹ của Nhật Quang đi chung xe với vợ chồng em gái thì gặp tai nạn giao thông. Hai vợ chồng người em đều không qua khỏi, kể từ đó, mẹ của Nhật Quang mang Thiên Kim về nuôi dưỡng.

Trong bữa cơm tối thân mật, ba của Nhật Quang hỏi Ánh Nguyệt:

- Cháu và thằng Quang nhà bác quen nhau được bao lâu rồi?

Ánh Nguyệt thật tình đáp:

 - Dạ, tính luôn hôm nay là được 4 ngày.

Cả nhà có vẻ sửng sốt nhìn Ánh Nguyệt và Nhật Quang. Nhưng sau đó, mọi người cũng bình tĩnh lại, mỗi người một suy nghĩ riêng. Ông bà Chủ tịch nhìn nhau, có lẽ là cùng suy nghĩ, vậy là chắc không có tương lai gì để mà hy vọng đâu. Riêng Thiên Kim thì có vẻ vui mừng, đỡ lời:

- Không sao! Không sao. Ai cũng phải trải qua giai đoạn mới quen thì mới có lâu dài được chứ. Anh hai chịu dẫn chị về cho gia đình biết mặt thì cũng đã là một tín hiệu vui rồi.

Ánh Nguyệt nhìn Thiên Kim với ánh mắt trìu mến và đầy thiện cảm. Thế mà lúc mới bước chân vào nhà, biết được mối quan hệ của cô ấy với gia đình của Nhật Quang, cô còn có chút bức rức trong người, suy nghĩ bâng quơ rồi liên tưởng đến cả khối chuyện éo le như trên phim, rằng em họ yêu thầm anh trai cùng nhà chẳng hạn.

Sau bữa cơm, Ánh Nguyệt cũng có cuộc nói chuyện riêng với ba của Nhật Quang. Ông là một người từng trải và dày dặn kinh nghiệm, lại đang nắm giữ khối gia tài to lớn mà sau này người thừa kế không ai khác chính là Nhật Quang. Hiển nhiên là ông có những lo ngại riêng, những sự cẩn trọng và cân nhắc tỉ mỉ về việc chọn con dâu. Nhưng Ánh Nguyệt cũng không phải người đầu tiên được Nhật Quang dẫn về ra mắt, những người trước ở gần trong thành phố này mà còn không đi đến đâu thì đối với người cách xa đến tận 500km chỉ gặp nhau vài ngày rồi đi như Ánh Nguyệt thì cũng không làm ông quá lo lắng. Xem như cho con trai mình cơ hội kết bạn cho đỡ đơn độc trong lúc tìm thấy người thích hợp vậy. Chính vì suy nghĩ ấy mà ông cũng không làm khó gì với Ánh Nguyệt.

Chia tay ba mẹ và em gái của Nhật Quang, cả hai lên xe về lại khách sạn. Trên đường về, Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm vì dù sao cũng đã hoàn thành buổi gặp mặt đầu tiên. Dù không biết ấn tượng của họ về cô như thế nào, cũng không biết tương lai sắp tới sẽ ra sao, nhưng ít nhất lúc này cô đã bước sang một giai đoạn mới.

Về đến khách sạn, Ánh Nguyệt trở lên phòng mình. Còn Nhật Quang thì lái xe quay về nhà. Trời cũng đã về khuya nên khi về đến nhà, anh định chỉ nhắn tin cho cô biết để yên tâm. Nhưng sau đó, lại nhận được tin nhắn phản hồi của Ánh Nguyệt. Cô viết: 

- "Bạn trai thì 9.25 vì sự cố gắng, còn em chồng thì 10 điểm"

Nhật Quang chẳng những không phúc khảo như lần trước mà còn tận dụng cơ hội, anh nhắn:

- "Vậy thì em phải nhanh chóng nắm lấy cơ hội này. Vì không phải ai cũng dễ dàng lọt qua ải em chồng như thế."

Ánh Nguyệt chỉ gửi qua một biểu tượng dễ thương để kết thúc buổi trò chuyện.

Hôm sau, cả đoàn hợp lại đi tham quan các khu du lịch trọng điểm của khu vực. Lần này có cả Nhật Quang đi cùng. Đây là chuyến tham quan kết hợp thắt chặt tình cảm giữa hai đơn vị. Do đó, mặc dù đi cùng nhau nhưng Nhật Quang và Ánh Nguyệt cũng giữ khoảng cách để mọi người không dị nghị. Chỉ thi thoảng, hai ánh mắt vô tình chạm nhau, Ánh Nguyệt vội cụp mắt nhìn về hướng khác, cô đâu biết rằng phía đối diện, có một chàng trai vẫn say sưa ngắm nhìn cô bạn gái chưa tiện công bố.

Buổi chiều, sau khi chuyến tham quan kết thúc cũng là lúc đoàn chia tay Nhật Quang để trở về quê hương. Nhật Quang cũng không có cơ hội nói lời chia tay riêng với Ánh Nguyệt. Khi xe đã rời đi, anh mới lấy điện thoại ra nhắn tin:

- "Em về mạnh dõi nhé. Nhớ giữ liên lạc. Anh sẽ thu xếp đến thăm em."

Đọc xong tin nhắn, tự dưng một giọt nước mắt không kịp kiểm soát vừa rớt ra. Ánh Nguyệt vội quay về hướng cửa sổ để đồng nghiệp không nhìn thấy và lau nhanh để ngăn giọt tiếp theo chuẩn bị chực chờ ở khóe mắt. Chợt nhìn ra phía bên ngoài, con xe màu đỏ quen quen, kiểu dáng giống với chiếc xe tối qua cô có dịp ngồi về nhà Nhật Quang làm cho Ánh Nguyệt giật thót đến xốn xang. "Lẽ nào là anh ấy đuổi theo", suy nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu Ánh Nguyệt khiến cô cứ tập trung nhìn theo chiếc xe ấy. Nhưng xe 16 chỗ cao quá, cô chỉ có thể nhìn thấy mui xe chứ không thể thấy được người ngồi trong dù chỉ là dáng hình mờ nhạt. Như vậy cũng không ngăn cản được hành động dõi theo của cô. Ánh Nguyệt nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, chiếc xe ấy cũng giữ đều tốc độ và khoảng cách với xe của Ánh Nguyệt đang đi. Khoảng tầm 15 phút sau chiếc xe mới rẽ hướng đi sang lối khác. Lúc ấy, hy vọng trong Ánh Nguyệt mới dần lụi tắt. Cô tự an ủi mình: "Trên đời này có buổi tiệc nào mà không tàn đâu. Dù có đưa tiễn hay vấn vương thì cũng phải đến lúc chia tay thôi. Có cố níu kéo cũng chẳng thể được."

Ánh Nguyệt lấy chiếc máy tính ra, soát lại nội dung đã viết trong báo cáo. Từng dòng chữ lướt qua, như một cuốn phim tua ngược về ký ức ngày đầu gặp gỡ. Và rồi, tình huống lần đầu gặp nhau cũng hiện ra trong đầu Ánh Nguyệt, một anh chàng lịch lãm, uống ly cà phê ngồi bàn bên cạnh, không có 20 ngàn để trả tiền nước. Và rồi, một cô gái lạ ga lăng, trả hộ anh ta tiền nước. Vì cơ duyên 20 ngàn ấy mà họ làm người yêu của nhau trong vòng 5 ngày...

Về lại đơn vị, trời cũng dần về sáng. Xe đã chạy xuyên đêm. Và Ánh Nguyệt cũng thức xuyên đêm với đoạn ký ức ngắn mà cô cứ ép mình nhớ đi nhớ lại vì sợ bỏ quên dù là một chi tiết nhỏ nhất. Cô xem lại tất cả các tin nhắn mà hai người đã viết cho nhau. Và cả tờ giấy note mà Nhật Quang viết hôm trước, cô cũng lấy ra xem khi các đồng nghiệp đã ngon giấc.

Ngày tiếp theo ở quê nhà, Ánh Nguyệt được cho ở nhà nghỉ phép để tổng hợp và hoàn chỉnh báo cáo nộp về cho lãnh đạo cấp trên xem xét. Hoàn thành nhiệm vụ, Ánh Nguyệt vẫn không nhắn tin cho Nhật Quang mà thay vào đó cô đuối sức ngủ thiếp đi. 

Ngày thứ hai sau khi trở về, Ánh Nguyệt tiếp tục quay lại công việc thường nhật. Không có một tin nhắn nào mới đến từ số của Nhật Quang. Có lẽ xa cách về mặt địa lý quả thật là một trở ngại cho một mối quan hệ vừa chớm. Ánh Nguyệt cũng thử xem sức chịu đựng của mình thế nào nên cô cũng lặng lẽ với công việc của mình.

Ngày thứ ba, sau khi thức dậy, Ánh Nguyệt mạnh tay bấm chặn tin nhắn và cuộc gọi đến từ số của Nhật Quang. Vì tự dưng qua một đêm, cô chợt nhận ra, có lẽ ai kia đã không còn nhớ đến mình nữa rồi. Sau khi xong cú bấm xác nhận, cô dứt khoát buông điện thoại xuống, đi đánh răng rửa mặt rồi tới trường.

Tối hôm ấy, tầm 10 giờ, Ánh Nguyệt tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Vừa nằm được một lúc đang thiu thiu ngủ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Ánh Nguyệt sống một mình nên khi gặp tình huống này thì rất lo sợ, cô cố vùi người vào trong chăn nhưng tiếng gõ cửa thì vẫn tiếp tục vang lên. Căn trọ của Ánh Nguyệt ở lại nhỏ mà các nhà ở gần thì cũng đã tắt đèn. Một lúc sau, không còn nghe tiếng gọi cửa nữa, Ánh Nguyệt hai tay ôm chú gấu bông trước ngực như thần hộ mệnh, rón rén bước xuống giường, tiến đến rồi nhìn qua khe cửa. Người đó vẫn còn ngồi bên ngoài, tay đang lướt danh bạ điện thoại, tìm số của ai đó rồi bấm gọi:

- Anh Hoàng à, phiền anh có thể gọi Ánh Nguyệt giúp tôi được không, bảo cô ấy mở cửa gặp tôi nói chuyện. Vậy nhé. Cảm ơn người anh em nhiều lắm.

Ánh Nguyệt đứng ngay sau cánh cửa, nghe rõ mồn một từng câu từng chữ. Tim cô chết lặng. Là giọng nói ấy. Nhật Quang, anh ta vượt 500km để vào tìm cô thật sao? Không cần cuộc gọi đến từ trưởng đoàn, Ánh Nguyệt kéo vội chốt khóa, cánh cửa mở toan, người đang ngồi dưới đất cũng giật mình đứng dậy. Anh quay phắt người lại. Ánh mắt sáng rực chứa đựng biết bao uất nghẹn, anh nhìn chăm chăm vào Ánh Nguyệt, cô gái đã dày vò anh những ngày qua. Cô ấy không liên lạc thì thôi đi, đằng này còn cắt mọi liên lạc với anh. Cô ta dám nhẫn tâm với anh đến thế là cùng. Bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu nỗi tức giận dồn nén, giục anh tiến vào trong, đẩy lùi Ánh Nguyệt vào góc tường. Anh chắn hai tay vào tường như để khóa cô đứng yên trong vòng tay mình, buộc cô không được né tránh khỏi tầm mắt mình. Bao nhiêu là bức xúc, vậy mà không khiến anh thốt lên được lời nào. Trước ánh mắt sợ hãi và ngạc nhiên của Ánh Nguyệt, người anh như dịu lại. Cơn thịnh nộ kết thúc bằng một cái ôm siết thật chặt mà người chủ động lại là Ánh Nguyệt. Cô ôm anh khóc nức nở. Vừa khóc, cô vừa nói:

- Em tưởng anh đã quên em rồi.

Nhật Quang lúc này cũng đã dịu dàng ôm lấy người con gái bé nhỏ trước mặt mình. Một lúc sau, Nhật Quang thả Ánh Nguyệt ra, lau hai hàng nước mắt đầm đìa của cô. Tự dưng anh thấy mình trở nên ngốc nghếch trước cô ấy vô cùng. Rõ ràng là giận đến tím tái mặt mày, sau khi cảm nhận rõ tình hình không ổn, anh đã tức tốc vượt hàng trăm cây số để về tìm gặp cô. Trong đầu còn định bao nhiêu lời chua chát, hạch hỏi cho ra lẽ cái con người phụ bạc này đây. Thế mà đến khi nhìn thấy giọt nước mắt cô ấy rơi xuống, và chỉ cần một cái ôm siết chặt thế này thôi, đã khiến tim anh thôi không còn đau đớn nữa. Bao nhiêu lời lẽ nặng nề định đay nghiến cũng theo cơn thịnh nộ bay đi đâu mất. Thay vào đó là sự xót xa và yêu thương lại tràn ngập trong lòng.

Nhật Quang dìu Ánh Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, bảo:

- Chờ anh một chút. Anh ra xe lấy đồ.

Nói rồi Nhật Quang bước ra ngoài. Lát sau, anh quay lại với một tập hồ sơ dày và chú gấu bông từng được đặt giữa hai người làm ranh giới ở khách sạn. Anh đặt chú gấu bông lên giường rồi quay lại bên cạnh Ánh Nguyệt lúc ấy vẫn còn đang ngoan ngoãn ngồi chờ anh trên ghế. Anh nói:

- Ở đây có 52 bản hợp đồng. Mỗi cái có giá trị trong vòng 7 ngày. Tổng cộng là một năm. Em ký vào. Bên dưới cùng là giấy đăng ký kết hôn. Anh đã ký rồi. Khi nào em đồng ý lấy anh thì ký vào tờ giấy này, anh sẽ lo thủ tục còn lại.

- Ơ hay, cái gì thế này? Anh đang xem em là một đứa bán thân đấy hả? - Ánh Nguyệt vừa ngạc nhiên, lại không khỏi bối rối, vừa có chút ấm ức, hỏi lại.

Nhật Quang trở lại với giọng đầy ma mãnh và ẩn ý:

- Không phải bán thân mà là làm hợp đồng để em không tự ý hủy bỏ mối quan hệ của chúng ta. Em yên tâm, điều khoản hợp đồng 7 ngày yêu nhau, vô cùng nhẹ nhàng, cực kỳ công bằng cho em và cả cho anh. 

Ánh Nguyệt nghe thế nên cũng nhỏ nhẹ thương lượng:

- Vậy thì sao không ký một bản thôi, làm trọn một lần một năm không được à? Bất quá thì em không chạy nữa là được chứ gì.

Nhật Quang nghiêm giọng:

- Không được. Phải để em ký nhiều lần, cho em nhớ, anh là bạn trai của em. Mỗi bản hợp đồng, em đều sẽ ký cạnh tên anh, thể nào em cũng khắc ghi việc anh là bạn trai của em.

Ánh Nguyệt dù có chút không phục cái suy nghĩ có phần trẻ con ngang ngược của Nhật Quang. Nhưng nghĩ lại thấy bản thân mình cũng quá đáng mà Nhật Quang lại có thành ý chạy từng ấy cây số để đến đây như thế, nên cô cũng chiều theo. Cô nói:

- Vậy thì phiền Tổng Giám đốc lật giấy cho em ký lẹ để còn đi ngủ.

Nhật Quang cũng hài lòng vì đạt mục đích, anh lật từng hợp đồng ra cho cô bạn gái ký tên vào. Xong việc, anh giao cho cô tờ hợp đồng đầu tiên và tờ giấy đăng ký kết hôn đã có sẵn chữ ký của anh. Nhật Quang nói:

- Em giữ lấy. Mỗi tuần anh về thăm sẽ giao trả em một cái. Còn bây giờ, lấy điện thoại ra, kết bạn lại với anh, gỡ bỏ chặn cuộc gọi và tin nhắn ngay lập tức.

Vậy là hết giận nhau.

Vì lỡ đường, cũng đã khuya, lại không an tâm để Nhật Quang chạy ra ngoài tìm nhà nghỉ nên Ánh Nguyệt cho anh ở lại căn trọ của mình. Một chiếc giường còn nhỏ hơn chiếc giường trong phòng VIP lần trước, sao có thể chứa nổi hai con người và thêm hai chú gấu to đùng thế kia. Bỏ đứa nào ra cũng không được. Để chú gấu mới qua ghế thì Nhật Quang lại trách:

- Gấu bạn trai tặng mà quăng qua ghế coi sao được.

Để gấu cũ qua ghế thì Ánh Nguyệt lại cảm thán:

- Đấy là chú gấu em yêu quý nhất đấy, là món quà duy nhất của bà em. Anh đem nó qua bên ấy khác nào anh không tôn trọng bà của em.

Cuối cùng, Nhật Quang lấy ngay chiếc chăn trải xuống gạch rồi đặt hai chú gấu bông nằm cạnh nhau. Anh xoay người sang bảo với Ánh Nguyệt:

- Như vậy em hài lòng chưa? Vừa sạch vừa có bạn. Hay em muốn bạn trai của em xuống đất nằm nhỉ?

Vừa nói, Nhật Quang làm động tác chuẩn bị dời chỗ. Ánh Nguyệt thấy vậy, vội kéo tay ngăn Nhật Quang lại. Sau đó, cô từ phía trong giường trườn ra, một nửa thân người ở trên giường, một nửa cúi xuống đất, bảo với hai chú gấu:

- Hai em chịu khó tối nay nằm ở đây nhé. Ngày mai tên rắc rối này đi, chị sẽ cho hai em lên nằm cùng chị thật thoải mái luôn.

Nói rồi Ánh Nguyệt ngước lên nhìn Nhật Quang lè lưỡi trêu chọc anh ta. Sau đó, cô ngồi dạy, lăn vào phía trong. Cô lại nhắc:

- Không có ranh giới nhưng cũng không được xích qua nhé. Tính em ngủ xấu lắm, đến gần em giật mình sẽ đạp loạn xạ đấy.

Nghe đến đấy, khiến Nhật Quang nhớ lại đêm hôm đó. Quả thật là cô ấy có cái tật tung chăn. Anh đã kéo đắp chăn cho cô ấy không biết bao nhiêu lần. Con gái mà nết ngủ chẳng thùy mị gì cả. Nghĩ đến đấy, Nhật Quang tiếp lời:

- Cũng chưa biết ai xích qua ai à. Có khi nửa đêm anh đã rớt xuống đất ngủ cùng với cặp gấu kia cũng nên.

Càng về khuya, trời càng lạnh. Một chiếc áo ấm đắp nửa thân trên không đủ giữ ấm khiến Ánh Nguyệt tự lăn tìm nguồn ấm từ người đang nằm bên cạnh. Và rồi, lại bàn tay ấy, động tác xoa xoa gò má của chú gấu bông biết thở lại tiếp diễn. Nhật Quang đưa tay kéo sửa lại chiếc áo khoác để đắp cho Ánh Nguyệt. Lần này, anh không gỡ tay cô ra nữa. Anh nghiêng người, choàng tay qua ôm cô bạn gái ương ngạnh vào lòng như muốn truyền cho cô tất cả hơi ấm mà anh có.

Một tuần sau, Nhật Quang lại đến, anh giao cho Ánh Nguyệt tờ hợp đồng thứ hai, kèm theo chiếc chìa khóa nhà mới. Anh bảo:

- Nhà anh mua rồi. Tuần nào cũng về mà đi ở trọ thì hời cho họ quá. Nhà bỏ trống nên cũng phí. Em chuyển sang ở đi, sẵn tiện trông nhà cho anh luôn.

Ánh Nguyệt bảo:

- Anh xem em là bạn gái hay là quản gia thế?

Nhật Quang nửa đùa nửa thật:

- Nửa cái "xã". Bao giờ sưu tầm đủ hai chữ ký trên giấy đăng ký kết hôn thì là XÃ rồi.

Ánh Nguyệt đùa:

- Anh tin tưởng em vậy à? Không sợ em rước trai về nhà à?

Nhật Quang nghiêng người sang lém lĩnh bảo:

- Anh có lắp camera đấy. Để nhìn thấy em mọi lúc mọi nơi trong nhà. Chỉ mỗi phòng tắm là anh không lắp. Tôn trọng quyền riêng tư của em rồi đấy.

- Không biết là để ngắm hay để kiểm soát đây nữa. - Ánh Nguyệt than vãn.

Nhật Quang tỉnh queo, bảo:

- Em cứ tự nhiên thôi. Anh cũng chỉ để ý khi rảnh rỗi thôi.

Ánh Nguyệt đề nghị:

- Hay để em hùn nhé. 

Nhật Quang hỏi lại:

- Hùn gì?

Ánh Nguyệt thẳng thắn đáp:

- Thì tiền mua nhà. Em cũng có vài sổ tiết kiệm. Và cả thẻ ATM em để bên ngoài cũng gần 100 triệu đấy, phòng hờ trường hợp cần xài gấp thì rút liền, không tiếc bỏ lãi như sổ tiết kiệm.

Đối với Nhật Quang, con số đó thì có là gì, nhưng đối với một người mới đi làm vài năm và sống tự lập như Ánh Nguyệt mà nói, thì đấy là một món tiền không nhỏ và cô ấy cũng đã tiết kiệm lắm mới dành dụm được ngần ấy. Nhật Quang bảo:

- Thôi, không cần đâu. Nhà anh mua, anh đứng tên, mua để ở mà thăm em. Chứ nếu mà mua chính thức cho bà xã thì phải lớn và đẹp hơn cơ. Có tốn bao nhiêu đâu mà hùn.

Ánh Nguyệt thấy Nhật Quang từ chối lời đề nghị của mình, nghĩ rằng có lẽ anh ấy không tin cô có dư dành dụm nên mở ứng dụng quản lý ngân hàng trên điện thoại lên cho Nhật Quang xem. Nhật Quang bảo:

- Em đang công khai tài chính với anh đấy à? Có phải đã sẵn sàng lên chức Tổng Giám đốc phu nhân rồi không?

Ánh Nguyệt lườm Nhật Quang một phát, bảo:

- Đừng có mơ nhé.

Hai người yêu xa cũng được gần hai tháng. Tám lượt đi đi về về thăm người yêu vô cùng đều đặn của Nhật Quang. Đột nhiên, một chiều cuối tuần nọ Nhật Quang gọi điện bảo anh bị tai nạn trong lúc khảo sát công trường đang thi công, anh bị nứt xương chân và gãy tay nên phải băng bột. Biết nếu nói dối là bận việc thì Ánh Nguyệt sẽ không tin vì với một Tổng Giám đốc như anh thì có gì mà không sắp xếp được. Hơn nữa những tháng qua anh đều chủ động được. Nếu chỉ gọi thường thì lại sợ Ánh Nguyệt không rõ tình hình của anh lại lo lắng thêm nên anh đã gọi video call để xác nhận tình trạng anh không sao. Chỉ là di chuyển khó khăn một chút nên đang nằm ở bệnh viện. Nhật Quang cũng bảo Ánh Nguyệt không cần tới, vì đường xa. Vả lại, sau tai nạn của mẹ, ba anh đã đặt ra quy tắc, chỉ những người trong gia tộc mới được ở lại chăm bệnh. 

Nghe xong, Ánh Nguyệt vào phòng, dọn đồ đạc xếp vào va-li, mang theo bốn sổ tiết kiệm và cả tờ giấy đăng ký kết hôn. Cô lấy viết, dứt khoát đặt bút ký tên vào rồi đặt tất cả vào chiếc va-li. Tiếp theo là gọi điện đặt xe tìm chuyến sớm nhất. 

Ánh Nguyệt đứng trước cổng nhà Nhật Quang đã là 6 giờ sáng hôm sau. Cô bấm chuông cửa. Người ra mở cửa là một cô giúp việc. Do chỉ gặp Ánh Nguyệt có một lần nên cô ấy không nhận ra cô.

Phía trong cửa chính, ba của Nhật Quang nhận ra Ánh Nguyệt nên bảo người giúp việc cho cô vào. Vừa vào đến nhà, đã thấy mẹ của Nhật Quang ngồi xe lăn được một người giúp việc khác đẩy ra. Không thấy Thiên Kim đâu cả, chắc là tối qua cô ấy trực trong bệnh viện. Ánh Nguyệt cũng không có thời gian và tâm trí để nghĩ nhiều nữa. 

Vừa được mời ngồi vào bàn, Ánh Nguyệt đã mở va-li, lấy ra tờ giấy đăng ký kết hôn còn nguyên màu mực mới, bốn sổ tiết kiệm và chiếc điện thoại đặt hết lên bàn. Cô chìa mọi thứ gần về phía ba của Nhật Quang và nói:

- Của hồi môn của cháu đây ạ. Dù so với gia đình bác thì đây chẳng khác nào hạt cát giữa sa mạc. Nhưng hãy thu nhận cháu. Cho cháu vào chăm sóc anh Quang với ạ.

Bất ngờ trước hành động của Ánh Nguyệt, ba của Nhật Quang ngây người một lúc rồi cũng gọi tài xế chở Ánh Nguyệt vào viện thăm Nhật Quang. Ánh Nguyệt vui mừng ra mặt, đứng dậy cúi chào cả nhà rồi theo chân bác tài xế lên xe đến thẳng bệnh viện.

Quả nhiên, như suy đoán của Ánh Nguyệt. Là Thiên Kim đã ở lại chăm sóc cho Nhật Quang đêm qua. Thấy Ánh Nguyệt bước vào, Nhật Quang vô cùng ngạc nhiên. Còn Thiên Kim thì vui mừng vì có người thay ca cho mình. Sau vài câu chào hỏi, cô cũng xin phép về trước.

Dù sao thì Ánh Nguyệt cũng vì Nhật Quang mà vượt đường xa đến đây, anh cũng chẳng thể nào trách cứ sự ngang bướng của cô nữa. Đã bảo là anh không sao, cô đừng đến làm gì, vài hôm anh khỏe sẽ lại về thăm cô. Ấy vậy mà cái cô này chẳng chịu nghe lời gì cả. Rồi tối nay cô không được ở lại chăm anh, phải ra ngoài tìm chỗ nghỉ thì có phải là tăng thêm gánh lo cho anh hay không. Nhưng thôi, chuyện cũng đã lỡ, Nhật Quang đành gọi điện bảo trợ lý sắp xếp chỗ nghỉ cho Ánh Nguyệt vậy. Vì Nhật Quang không biết chuyện cầu hôn động trời vừa xảy ra ở nhà mình.

Đến trưa, trợ lý của Nhật Quang ghé qua phòng bệnh, bảo:

- Chủ tịch vừa gọi em qua, nhận những thứ này đi làm thủ tục rồi đưa lại cho anh đây ạ.

Anh trợ lý đưa ra tờ giấy đăng kết hôn đã được đóng dấu mộc đỏ, điện thoại và cả sổ tiết kiệm của Ánh Nguyệt. Nhật Quang cầm lấy, tay rung rung, nhìn sang Ánh Nguyệt. Cô nàng lúc này xấu hổ cùng cực, vội cúi mặt thật thấp như để tránh né ánh nhìn của mọi người. Cùng lúc ấy, ba của Nhật Quang gửi qua một đoạn video trích xuất từ camera ở nhà. Đúng ngay đoạn Ánh Nguyệt lấy các thứ mà anh hiện đang cầm trên tay bây giờ, cô đang đặt lên bàn và thưa chuyện với ba anh. Sau đoạn video, ba anh còn kèm theo một tin nhắn: "Nhất con rồi, được người ta hỏi cưới, còn giao nộp sính lễ rồi đây này. Lần này ba mẹ chắc chắn có dâu rồi chứ?" Nhìn biểu cảm của Nhật Quang, anh trợ lý hiểu chuyện rút lui ngay trong chớp mắt.

Lúc này, Nhật Quang dùng cánh tay khỏe mạnh còn lại kéo Ánh Nguyệt vào lòng. Anh hôn lên trán cô rồi nói:

- Em đến nhà cầu hôn anh thật à?

Ánh Nguyệt bối rối, gật đầu, đáp:

- Ừm. Mà đi mình không, lại sợ là bị chê nghèo, nhà trai không gả con. Nên phải nộp cả của hồi môn thể hiện thành ý để được cho đến nuôi bệnh đấy.

Nhật Quang mỉm cười hạnh phúc, xoa đầu Ánh Nguyệt, bảo:

- Nhỡ anh tàn phế thì có cưới không?

Ánh Nguyệt ngước mắt lên nhìn Nhật Quang, ấm áp bảo:

- Cưới! Về em nuôi.

Nói đoạn, cô lại cười vô tư, một nụ cười và ánh mắt trong ngần khiến Nhật Quang không thể cưỡng lại mà đặt một nụ hôn dài lên đôi môi ấy. "Bên em vô tư, anh đã độc thân từng ấy năm là xứng đáng. Chờ 35 năm cũng tìm thấy và gục ngã trước cô gái vô tư này đây" - Trong lòng Nhật Quang miên man suy nghĩ và chợt như nhìn thấy trong tâm tưởng, cả hai cùng mặc lễ phục cưới, cô dâu của anh trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, nụ cười tỏa nắng, đang hạnh phúc bên anh bước lên lễ đường trong sự chúc phúc của gia đình và bạn bè người thân.

HẾT.

Tác giả: Văn Tú.


Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2023

TẾT

Tết, một từ ngắn gọn, chỉ gồm ba chữ cái. Ấy vậy mà ai cũng sẽ có cảm xúc đặc biệt dai dẳng và mong chờ khi nghe đến. Cái Tết đã thành một nét văn hóa của người Việt. Tết là những chuỗi ngày tạm gác lại sự lo toan, vất vả để mọi người cùng hòa mình vào những điều mới mẻ và hy vọng đang đến. 

Có cái Tết dừng lại ở những người tuổi còn rất trẻ khiến người thân xót xa. Có những cái Tết bị vây quanh bởi khổ cực và những giọt nước mắt bởi sự tính toán chi li. Có những cái Tết ray rứt vì một lý do gì đấy mà phải kẹt lại nơi xứ người. Nhưng rồi, Tết vẫn sẽ đến theo một cách rất riêng với họ. Tết với tuổi thanh xuân còn mãi. Tết với sự bao dung và cảm thông. Tết với tình cảm của những người xa xứ dành cho nhau và cả tình thân từ gia đình gửi đến qua những câu chúc hay món quà quê.

Bỏ qua những điều rất riêng trong cuộc sống, ta lại đón Tết trong niềm tin yêu vào điều tốt đẹp sẽ lại đến, thay chỗ cho những mất mát và đau thương đã qua. Tết với nồi thịt kho trứng đậm đà tình mẹ, hạt dưa bùi bùi như cách cha thương con, nồi bánh tét thơm lừng mùi bếp củi của bà, hay tô canh khổ qua dồn thịt mà vợ chuẩn bị cho gia đình. Tết với màu vàng óng ánh của mai mang đến sự phú quý an khang, hay màu hồng phấn dịu dàng của hoa đào tượng trưng cho sự sinh sôi nảy nở, còn cả màu cam sum suê của quả quất mang đến sự cát tường như ý, và muôn vàn màu sắc của trăm hoa đua nở cùng góp chung điều may mắn và nhiều ý nghĩa khác nữa cho một năm mới. 

Tết với tiếng nhạc xập xình từ nhà hàng xóm, không khí rộn ràng, những bản nhạc Tết nghe hoài không biết chán. Tết với những lời chúc tốt đẹp dành cho người xung quanh, chúc nhau năm mới mạnh khỏe, bình an, thành công mỹ mãn. Tết với những điều cầu mong nhỏ bé cho riêng mình, có đủ niềm tin và nghị lực vượt qua những khúc quanh của vòng quay cuộc đời, có đủ hy vọng cho tương lai. 

Tết với những buổi sum họp gia đình sau một năm vất vả vì công việc, với những chuyến về thăm và chúc Tết ông bà nội ngoại hai bên. Tết, bạn bè gặp nhau để hỏi thăm sức khỏe và tình hình kinh tế năm qua. Tết với những buổi họp lớp, những chuyến ghé thăm thầy cô giáo cũ như lời tri ân. 

Tết với những bộ đồ mới của em thơ, những chiếc áo váy xúng xính của các bạn trẻ xuống phố chụp ảnh, những bao lì xì đỏ xanh vàng dành tặng đám trẻ con khi chúng mừng tuổi người lớn. Và những màn bắn pháo hoa đầy mãn nhãn báo hiệu Tết đã đến gõ cửa từng nhà với thời khắc giao thừa, người ở phố thì xuống đường đi xem sự lung linh vụt sáng trong tích tắc ấy giữa bầu trời đêm, người ở quê không đi xem được thì cũng chờ chiêm ngưỡng vẻ đẹp mỗi năm một lần trên các đài truyền hình trực tiếp. Rồi xem Táo Quân và ngẫm lại một năm đã qua với những điều được mất. Và thoang thoảng mùi hương khói trầm hương thơm ấm trên bàn thờ gia tiên trong đêm giao thừa.

Vậy đó, Tết đến như để thay lớp áo mới của thời gian, làm đầy hạnh phúc, xóa bỏ những điều vụn vặt và tiêu cực trong cuộc sống. Và con người cũng nhờ đó mà có dịp nhìn lại chặng đường đã đi, vạch ra những mục tiêu mới để cuộc sống được hoàn thiện hơn. 

Ai cũng biết cuộc sống là một guồng quay dữ dội. Trẻ con thì hồn nhiên vô tư chẳng lo âu suy nghĩ. Người trẻ thì nhiệt huyết cháy hết mình, cống hiến hết sức. Người trung niên thì vừa sống vừa ngẫm. Người lão niên thì thấu đáo với lẽ thường tình ở đời. Còn Tết thì vẫn đến đều đặn hàng năm, chuyển tiếp bao thế hệ, đánh dấu cột mốc lớn lên của một người. Và đặc biệt, Tết Việt như một nét văn hóa đặc trưng, là món quà vô giá mà ông bà tổ tiên ta từ ngàn xưa đã truyền lại cho con cháu bao đời. Rồi đây, khi tôi và bạn già đi, trở thành những cụ ông cụ bà, mỗi độ Tết đến Xuân về lại mong con cháu về thăm. Những tà áo mới tung tăng trước sân nhà, những tiếng cười khúc khích rộ cả gian nhà giữa, những mâm cơm tề tựu đông đủ cháu con, và cả những ly trà nóng thơm mùi thời gian, những nén nhang cho người đã khuất. Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, tóc chúng ta rồi cũng sẽ ngả màu, và nét văn hóa ngày Tết thì càng đậm đà hơn theo thời gian.

Mừng Tết Việt và mừng cho chúng ta còn viết cho nhau những lời yêu thương, nói nhau nghe những lời thân mến. Bởi vì theo thời gian, ta vẫn còn là bạn và còn liên lạc với nhau. Như thế, đã là một điều hạnh phúc trong vô vàn những điều hạnh phúc trên cõi đời này.

Văn Tú.





BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...