Con đường ấy chỉ mình em độc bước
Bóng nghiêng nghiêng như dẫn lối đồng hành
Ừ chẳng sợ giữa trời đông quạnh quẽ
Lá xạc xào thay tiếng gọi dưới chân.
Hỏi em rằng có điều chi uẩn khúc
Sao mãi cô đơn giữa chốn đông người
Do sở thích hay là duyên chưa tới?
Đi một đoạn chung đường có được chăng?
Em chỉ khẽ cười tươi bên ánh nắng
Chẳng phải em lựa chọn hay cưỡng cầu
Đâu ai mãi cùng đi trên một lối
Rồi cũng sẽ đến ngã rẽ cuộc đời.
Hạnh phúc đâu chỉ một người vun đắp
Sao lại phải cố níu giữ một mình
Buồn làm chi chuyện người đi hay ở
Bước chân em thì bước tiếp đời em.
Hợp rồi tan là điều không tránh khỏi
Đủ duyên sâu thì ta bước cùng nhau
Còn duyên mỏng, ta chỉ thành quá khứ
Cứ an nhiên tự tại đón ngày qua.
Văn Tú
Ảnh: Ta an vui, cả khi một mình - Tác giả: Văn Tú
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét