Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2022

CÂU CHUYỆN CUỐI NĂM

 


Tôi là một đứa hay mơ và thích chơi đùa với những giấc mơ của mình. 

Từ nhỏ, tôi cũng hay gặp cùng một giấc mơ. Có khi là tiếp nối câu chuyện của đêm trước. Có khi lặp lại y chang đến nỗi nhiều lúc tôi có thể mơ hồ đoán được kết thúc giấc mơ sẽ như thế nào. Hoặc có khi tôi cố làm khác đi trong mơ để mong thay đổi một điều gì đó của giấc mơ đã cũ.

Tôi hay vẽ và cũng được nhận xét là có khiếu vẽ. Hồi đó nhà nghèo, những mẫu vẽ của tôi là những hình ảnh được in trên bìa tập học, thủy thủ mặt trăng, mèo dép,... và cả nhãn hiệu của những ốp nhang với hình những con rồng, phụng hay những chiếc dĩa xưa có hình bát tiên có sẵn trong nhà. Còn nhớ có lần, khi tôi lên lớp 5, lúc ấy tôi có một giấc mơ kỳ lạ đeo bám nhiều đêm khiến tôi ám ảnh với loài vật linh thiêng mà mọi người vẫn thường tôn sùng. Một con rồng khổng lồ bay lượn trên bầu trời, rất gần và cứ đuổi theo tôi, tôi chạy vật vã từ nhà đến chợ gần 5km. Ẩn nấp vào bất cứ nơi nào, ngõ ngách nào cũng bị nó phát hiện ra. Kể từ đó tôi rất ám ảnh về loài rồng, đến nỗi rất lâu sau đó tôi vẫn không thể cầm bút vẽ bất kỳ con rồng nào nữa.

Cũng có những giấc mơ đẹp, nhẹ nhàng nhưng dĩ nhiên, tôi cũng không mấy ấn tượng... và qua năm tháng, tôi quên dần bởi không gian bộ nhớ ngày càng phải xử lý và lưu trữ nhiều việc...

Cứ thế, tôi lớn lên cùng những giấc mơ bên mình như một người bạn. Và có khi gặp một vấn đề quá khó đến mức bản thân rơi vào bế tắc. Những lúc như thế tôi thường tự thưởng cho mình một giấc ngủ sâu và thường thì những tia sáng theo đó cũng lóe lên. Nhiều dự án gặp phải điểm mù trong lập trình của tôi cũng nhờ đó mà được khai thông. Có lần, có người khen tôi một vấn đề hóc búa và phức tạp như thế sao tôi có thể tìm ra hướng giải quyết. Tôi bảo rằng nhờ tôi lập trình trong mơ. Cũng không phải riêng tôi, tôi cũng từng gặp vài người như tôi, và nhờ đó tôi thấy mình cũng bình thường chứ không dị biệt. Tôi tự giải thích rằng, có khi lúc cơ thể đang ngủ, một hoặc một vài dây thần kinh nào đó của tôi không đồng bộ, và nó đã thức để làm việc tiếp, thay vào đó trong khi đa số tế bào đang thức thì nó lại ngủ say mà thôi.  

Một câu chuyện mà tôi chỉ viết như một lời động viên một ai đó vẫn còn đang loay hoay ngoài kia. Tôi cũng sẽ không kể đích danh ai bởi vì bây giờ có khi họ còn thành công và có vị trí xã hội cao hơn tôi nhiều. Chỉ có thể nói, đó là những người bạn. Một đêm nọ tôi mơ thấy tôi cùng hai người bạn nữa của mình có một cuộc gặp gỡ. Tôi được cô bạn V chở đến gặp cô bạn N trên một con siêu xe màu đỏ bóng loáng. Lúc ấy, ngoài đời thực cả ba chúng tôi vẫn còn là những người trẻ bắt đầu lập nghiệp, cũng đang loay hoay tìm hướng đi cho mình. Không ai trong chúng tôi có người dẫn dắt, và cả ba cũng chỉ mò mẫm bắt đầu sự nghiệp từ con số 0 tròn trĩnh. Trong mơ, V và tôi đến để chúc mừng cửa hàng mới khai trương của N. Chúng tôi đi qua những lối đi sang trọng, phòng ốc tiện nghi, máy móc rất hiện đại. Tôi nhìn logo công ty của N, nó như được chế tác bằng vàng, sáng loáng, lấp lánh đến nỗi tôi phải nheo mắt để đọc được dòng chữ trên ấy. Bất giác, tôi lại biết mình ở trong giấc mơ của chính mình, nhận thức rất rõ ràng và tỉnh táo. Ngay lập tức, tôi nghĩ đến, phải nhớ cho được cái tên ấy để khi thức dậy sẽ cho N biết. Tôi lặp lại nhiều lần cái tên ấy ở trong đầu và cố gắng dùng hết trí lực nửa tỉnh nửa mê của mình để ghi nhớ, chỉ có một con số và hai chữ cái. Vậy đó, sau giấc mơ kỳ lạ vì tôi không hay mơ đến N và V như thế, tôi nhắn tin kể cho N nghe ngay sau khi thức dậy. Một điều bất ngờ sau một loạt tin nhắn dài của tôi, N bảo rằng bạn ấy đúng là đang có ý định làm về ẩm thực nhưng chưa biết đặt tên cho công ty là gì. Nói là công ty chứ thật ra khi ấy, bạn ấy chỉ là đang khởi nghiệp, làm nhỏ lẻ và hoàn toàn thủ công. Một điều trùng khớp như một cái duyên, thế là bạn ấy đã lấy đúng cái tên ấy làm thương hiệu của mình. Cũng đã vài năm gầy dựng và phát triển, sản phẩm của bạn ấy càng được mọi người biết đến,  yêu thích và có vị trí trong lòng thực khách sành ăn món đó.

Và đêm nay, trong khi V đang rất thành công trên con đường của bạn ấy, một đêm tiệc hoành tráng đang diễn ra để mừng công cả hệ thống; còn N trong lòng tôi là một đầu bếp thực thụ, một người luôn nghĩ đến cảm nhận của thực khách và chăm lo đến cả thành phần dinh dưỡng trong từng sản phẩm của bạn ấy làm ra. Và tôi, đang ngồi viết lại những dòng này như một đoạn hồi ký nhỏ cho năm 2022. Một câu chuyện cuối năm rất riêng của tôi nhưng lại có tác dụng cổ vũ cho một vài người vẫn còn đang cố gắng những bước đi đầu tiên. Và điều cuối cùng của năm 2022, tôi chỉ muốn nói, ngày cuối cùng của năm chỉ là kết thúc vòng quay chu kỳ của năm, chứ không có nghĩa kết thúc vòng quay cuộc đời. Chính vì vậy, những người bạn của tôi ơi, hãy luôn mạnh mẽ và cố gắng trên con đường mà bạn chọn nhé. Con đường hạnh phúc là con đường dẫn đến thành công. Bạn hãy trân trọng từng chông gai trên con đường ấy, tận hưởng và vượt qua nó, như cách bạn đã từng mạnh mẽ để đến với thế giới này. Tôi luôn bên bạn! 

31.12.2022

Văn Tú

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...