Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2022

CÂU CHUYỆN CUỐI NĂM

 


Tôi là một đứa hay mơ và thích chơi đùa với những giấc mơ của mình. 

Từ nhỏ, tôi cũng hay gặp cùng một giấc mơ. Có khi là tiếp nối câu chuyện của đêm trước. Có khi lặp lại y chang đến nỗi nhiều lúc tôi có thể mơ hồ đoán được kết thúc giấc mơ sẽ như thế nào. Hoặc có khi tôi cố làm khác đi trong mơ để mong thay đổi một điều gì đó của giấc mơ đã cũ.

Tôi hay vẽ và cũng được nhận xét là có khiếu vẽ. Hồi đó nhà nghèo, những mẫu vẽ của tôi là những hình ảnh được in trên bìa tập học, thủy thủ mặt trăng, mèo dép,... và cả nhãn hiệu của những ốp nhang với hình những con rồng, phụng hay những chiếc dĩa xưa có hình bát tiên có sẵn trong nhà. Còn nhớ có lần, khi tôi lên lớp 5, lúc ấy tôi có một giấc mơ kỳ lạ đeo bám nhiều đêm khiến tôi ám ảnh với loài vật linh thiêng mà mọi người vẫn thường tôn sùng. Một con rồng khổng lồ bay lượn trên bầu trời, rất gần và cứ đuổi theo tôi, tôi chạy vật vã từ nhà đến chợ gần 5km. Ẩn nấp vào bất cứ nơi nào, ngõ ngách nào cũng bị nó phát hiện ra. Kể từ đó tôi rất ám ảnh về loài rồng, đến nỗi rất lâu sau đó tôi vẫn không thể cầm bút vẽ bất kỳ con rồng nào nữa.

Cũng có những giấc mơ đẹp, nhẹ nhàng nhưng dĩ nhiên, tôi cũng không mấy ấn tượng... và qua năm tháng, tôi quên dần bởi không gian bộ nhớ ngày càng phải xử lý và lưu trữ nhiều việc...

Cứ thế, tôi lớn lên cùng những giấc mơ bên mình như một người bạn. Và có khi gặp một vấn đề quá khó đến mức bản thân rơi vào bế tắc. Những lúc như thế tôi thường tự thưởng cho mình một giấc ngủ sâu và thường thì những tia sáng theo đó cũng lóe lên. Nhiều dự án gặp phải điểm mù trong lập trình của tôi cũng nhờ đó mà được khai thông. Có lần, có người khen tôi một vấn đề hóc búa và phức tạp như thế sao tôi có thể tìm ra hướng giải quyết. Tôi bảo rằng nhờ tôi lập trình trong mơ. Cũng không phải riêng tôi, tôi cũng từng gặp vài người như tôi, và nhờ đó tôi thấy mình cũng bình thường chứ không dị biệt. Tôi tự giải thích rằng, có khi lúc cơ thể đang ngủ, một hoặc một vài dây thần kinh nào đó của tôi không đồng bộ, và nó đã thức để làm việc tiếp, thay vào đó trong khi đa số tế bào đang thức thì nó lại ngủ say mà thôi.  

Một câu chuyện mà tôi chỉ viết như một lời động viên một ai đó vẫn còn đang loay hoay ngoài kia. Tôi cũng sẽ không kể đích danh ai bởi vì bây giờ có khi họ còn thành công và có vị trí xã hội cao hơn tôi nhiều. Chỉ có thể nói, đó là những người bạn. Một đêm nọ tôi mơ thấy tôi cùng hai người bạn nữa của mình có một cuộc gặp gỡ. Tôi được cô bạn V chở đến gặp cô bạn N trên một con siêu xe màu đỏ bóng loáng. Lúc ấy, ngoài đời thực cả ba chúng tôi vẫn còn là những người trẻ bắt đầu lập nghiệp, cũng đang loay hoay tìm hướng đi cho mình. Không ai trong chúng tôi có người dẫn dắt, và cả ba cũng chỉ mò mẫm bắt đầu sự nghiệp từ con số 0 tròn trĩnh. Trong mơ, V và tôi đến để chúc mừng cửa hàng mới khai trương của N. Chúng tôi đi qua những lối đi sang trọng, phòng ốc tiện nghi, máy móc rất hiện đại. Tôi nhìn logo công ty của N, nó như được chế tác bằng vàng, sáng loáng, lấp lánh đến nỗi tôi phải nheo mắt để đọc được dòng chữ trên ấy. Bất giác, tôi lại biết mình ở trong giấc mơ của chính mình, nhận thức rất rõ ràng và tỉnh táo. Ngay lập tức, tôi nghĩ đến, phải nhớ cho được cái tên ấy để khi thức dậy sẽ cho N biết. Tôi lặp lại nhiều lần cái tên ấy ở trong đầu và cố gắng dùng hết trí lực nửa tỉnh nửa mê của mình để ghi nhớ, chỉ có một con số và hai chữ cái. Vậy đó, sau giấc mơ kỳ lạ vì tôi không hay mơ đến N và V như thế, tôi nhắn tin kể cho N nghe ngay sau khi thức dậy. Một điều bất ngờ sau một loạt tin nhắn dài của tôi, N bảo rằng bạn ấy đúng là đang có ý định làm về ẩm thực nhưng chưa biết đặt tên cho công ty là gì. Nói là công ty chứ thật ra khi ấy, bạn ấy chỉ là đang khởi nghiệp, làm nhỏ lẻ và hoàn toàn thủ công. Một điều trùng khớp như một cái duyên, thế là bạn ấy đã lấy đúng cái tên ấy làm thương hiệu của mình. Cũng đã vài năm gầy dựng và phát triển, sản phẩm của bạn ấy càng được mọi người biết đến,  yêu thích và có vị trí trong lòng thực khách sành ăn món đó.

Và đêm nay, trong khi V đang rất thành công trên con đường của bạn ấy, một đêm tiệc hoành tráng đang diễn ra để mừng công cả hệ thống; còn N trong lòng tôi là một đầu bếp thực thụ, một người luôn nghĩ đến cảm nhận của thực khách và chăm lo đến cả thành phần dinh dưỡng trong từng sản phẩm của bạn ấy làm ra. Và tôi, đang ngồi viết lại những dòng này như một đoạn hồi ký nhỏ cho năm 2022. Một câu chuyện cuối năm rất riêng của tôi nhưng lại có tác dụng cổ vũ cho một vài người vẫn còn đang cố gắng những bước đi đầu tiên. Và điều cuối cùng của năm 2022, tôi chỉ muốn nói, ngày cuối cùng của năm chỉ là kết thúc vòng quay chu kỳ của năm, chứ không có nghĩa kết thúc vòng quay cuộc đời. Chính vì vậy, những người bạn của tôi ơi, hãy luôn mạnh mẽ và cố gắng trên con đường mà bạn chọn nhé. Con đường hạnh phúc là con đường dẫn đến thành công. Bạn hãy trân trọng từng chông gai trên con đường ấy, tận hưởng và vượt qua nó, như cách bạn đã từng mạnh mẽ để đến với thế giới này. Tôi luôn bên bạn! 

31.12.2022

Văn Tú

Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2022

HOA NỞ GIỮA TRỜI ĐÔNG - MÙA ĐÔNG Ở LẠI CÙNG NGƯỜI, MỘT SÁNG TẠO TRONG CÁCH BIỂU ĐẠT VĂN VIẾT


Một tác phẩm khi được tạo ra, ngoài việc truyền tải ý tưởng của tác giả đến với thế giới xung quanh, còn thể hiện cá tính, nét độc đáo riêng của người viết. Một tác phẩm hay là tác phẩm có thể thuyết phục và thu hút được người đối diện. Không ngoại lệ, một tác phẩm viết hay khi nó có thể khiến người đọc đồng cảm với những gì tác giả viết ra và bị lôi cuốn vào câu chuyện mà tác giả muốn chuyển đến. 

Viết, sáng tác và sáng tạo trong sáng tác nó như những bậc thang nối tiếp nhau và ngày càng nâng cao cảm xúc của độc giả hơn. Nếu như viết là cách để bạn vẽ lại những suy nghĩ trong đầu, có khi bạn viết rất nhanh để ghi ra hết những gì mình nghĩ, có khi bạn viết và nhấn mạnh lại những điều đã có như thể tô đậm thêm cho một mảng màu đã có, có khi bạn viết để tiếp nối một điều gì đó đã dần định hình, bạn tô lại đường biên của một bức tranh. Nhưng sáng tác, là điều mà bạn chắt chiu, chọn lọc và viết ra với phong cách của riêng mình, sáng tác là những nét vẽ mới, có thể nó có cùng xuất phát điểm với điều đã có nhưng bạn có cống hiến và có hướng đi cho riêng mình, bạn tạo nên một điều mới cho cuộc đời này dù là nhỏ bé hay lớn lao. Còn sáng tạo thì sao? Sáng tạo trong văn học được xem như là một sự nhuần nhuyễn trong sáng tác, bạn chủ động nắm vững kỹ thuật và nguyên lý để trình bày điều mình viết ra một cách đột phá và đặc biệt nhất.

Hẳn là đôi lần bạn từng nghe đến những bài thơ có thể đọc xuôi và đọc ngược đều có nghĩa. Hay những bài thơ có thể đọc đủ từ hoặc cắt bớt lần lượt số lượng từ trong câu nhưng vẫn đầy đủ ý diễn đạt. Hay những bài thơ khi bạn tinh ý phát hiện ra ẩn sau mỗi câu thơ, bạn có thể nhặt ra được từ khóa để ghép thành một câu hoàn chỉnh mà tác giả muốn gửi gắm. Đấy, đều là những sáng tạo trong văn học. Người sáng tác ngoài việc sáng tạo ra nội dung mới, họ còn không ngừng phát triển, khéo léo và tinh tế trong việc tạo ra giá trị ngày càng cao cho các tác phẩm của mình.

MÙA ĐÔNG Ở LẠI CÙNG NGƯỜI cũng là một tác phẩm mà tác giả Văn Tú đã xây dựng cách viết dựa trên sự sáng tạo của riêng mình. Bởi với tác phẩm này, bạn có thể đọc được với cả hai ngôi "Anh" và "Em". Ngoài việc bạn có thể đóng vai là một người qua đường đọc câu chuyện của họ, cảm thông cho những gì khúc mắc và trăn trở của nhân vật. Điều đặc biệt là, khi bạn đặt tâm mình vào bài tản văn này, bạn có thể dùng tâm trạng của nhân vật nữ hoặc nhân vật nam để mà hiểu lòng mình và hiểu cả đối phương. Có những điều mà trong cuộc sống hằng ngày, bạn cứ ngỡ như nó quá dễ dàng, nhưng khi bạn đứng trên vai trò của người trong cuộc, bạn sẽ thấy từng cái khó mà họ phải trải qua. Không những vậy, không chỉ là thấy và chiêm nghiệm từ câu chuyện của người khác, bạn còn có thể đồng cảm sâu sắc như chính bạn là người trong tình huống ấy. 

Chỉ riêng cái tên thôi, MÙA ĐÔNG Ở LẠI CÙNG NGƯỜI cũng đã ẩn chứa nhiều điều và nhiều cách nghĩ. Mùa đông ở lại cùng người thì có phải cái lạnh cứ mãi đeo lấy hay không? Hay mùa đông ở lại cùng người là cái cơ hội vàng mà người đã nhận ra sự ấm áp của một người ở lại cùng ta? Mùa đông, mùa của lạnh giá, mùa của sự kết thúc một chu kỳ tròn trĩnh của năm, mùa của sự chuẩn bị cho một khởi đầu mới. Dù là với nghĩa nào đi chăng nữa, MÙA ĐÔNG Ở LẠI CÙNG NGƯỜI cũng đã khơi dậy sự tò mò cho những người tinh ý phát hiện ra điều mà tác giả ẩn chứa trong tác phẩm này.

Mở đầu câu chuyện, tác giả bắt đầu từ một tình huống hết sức đời thường, tưởng chừng như không có vấn đề gì đáng bàn luận. Thế nhưng mà, những rắc rối dần phát sinh. Một mối quan hệ khởi đầu quá tốt đẹp tưởng chừng như trong mơ nhưng lại ẩn chứa bao nhiêu khúc mắc. Dù nhỏ nhưng lớn dần và cách mà họ ở bên nhau cũng khiến ta nhận ra, trong cuộc sống này, tất cả mọi người đều cần được quan tâm và yêu thương. Một giá trị nhân văn cao đẹp và ý nghĩa mà ai trong chúng ta cũng hướng tới, đó là yêu thương và được yêu thương.

 

Thứ Năm, 29 tháng 12, 2022

NIỀM VUI VÀ HẠNH PHÚC

Vui và hạnh phúc là hai trạng thái rất gần nhau, chỉ cách có một đường biên. Ấy vậy mà để bước qua đường biên đó cũng không hề dễ dàng một chút nào. Như cây mùa đông, muốn rũ lá để chuyển sang giai đoạn mới là cả một sự đột phá của bản thân cây.

Con người ta sẽ cảm thấy vui nếu đạt được một điều gì đó. Niềm vui ấy sẽ qua đi khi nguyện vọng đã đạt thành và nó nhanh chóng sẽ trở thành một điều của quá khứ. Khi điều đó không còn là nhu cầu ở hiện tại nữa. Niềm vui nhanh đến nhưng cũng vội đi bởi cảm xúc không thể kéo dài mãi và cũng không thể giữ mãi sắc thái ấy.

Hạnh phúc không chỉ đến từ niềm vui. Tùy vào suy nghĩ của mỗi người mà hạnh phúc sẽ có nhiều màu sắc khác nhau. Có người hạnh phúc khi được ai đó mang đến cảm giác vui vẻ và ấm áp, để rồi cảm nhận sự yêu thương, được chiều chuộng và nâng niu. Có người hạnh phúc khi được buồn, được thỏa sức thả trôi cảm xúc đến tận cùng để rồi cảm nhận từng cơn đau tê tái đến se thắt trái tim, để rồi nhẹ nhõm thoát ra khỏi những điều không còn vướng bận. Cũng có người hạnh phúc khi được hy sinh, khi được làm điều gì đó cho người mà mình để tâm dù chỉ là âm thầm, để rồi mãn nguyện cảm nhận niềm hạnh phúc tỏa từ người ấy. Và còn nhiều, nhiều nữa những cảm xúc để mang đến hạnh phúc đối với một người.

Nhưng quan trọng hơn hết, để đạt đến hạnh phúc, bạn không chỉ cố gắng là được. Cố gắng, chỉ giúp bạn thêm sức mạnh để đạt đến một điều mà thôi. Còn hạnh phúc, nó là cả một quá trình cảm nhận và tận hưởng. Dù là vui, dù là đau, dù là buồn, bạn an nhiên tận hưởng cái cảm giác ấy, cũng đã là hạnh phúc rồi. Vì khi ấy, bạn biết rằng con tim mình vẫn còn cảm giác và biết phản ứng với những cảm xúc ấy, chứ không chai sạn đi. Hạnh phúc sẽ đến và ở lại với những ai biết trân trọng và gìn giữ nó. Đấy chính là lý do vì sao có người mãi vẫn không thấy mình hạnh phúc, hoặc tự hỏi sao hạnh phúc lại vội rời xa mình. Đừng mãi chăm chăm nhìn về phía xa rồi lao đi nhanh chóng vì nghĩ rằng hạnh phúc đang ở nơi đó chờ bạn. Không đâu, hạnh phúc nó không là một điểm dừng mục tiêu mà là cả một không gian, là con đường mà bạn đang đi đấy. Con đường bạn đang bước đi sẽ mang tên hạnh phúc nếu bạn thật sự thoải mái và tận hưởng những điều đến với bạn mỗi ngày. Để duy trì hạnh phúc, bạn hãy vun đắp và tử tế với chính người mang đến cho bạn cảm giác hạnh phúc ấy và lan tỏa điều hạnh phúc ấy đến những người xung quanh bạn. Như một miền cộng hưởng, bạn sẽ giúp cho cuộc sống xung quanh bạn trở nên tích cực hơn. Và nếu như, niềm hạnh phúc ấy đến từ chính con người bạn, bạn hãy tử tế với chính mình.

Có những hạnh phúc nhỏ, đến từ cảm nhận cuộc sống hàng ngày. Có những hạnh phúc to, đến từ những điều vỡ òa cảm xúc. Đừng chê bai điều nhỏ mà bỏ qua những khoảnh khắc. Biết đâu sẽ có lúc bạn ngoảnh đầu hối tiếc thì cũng đã không còn kịp. Bạn tập trung vào mục đích lớn sau cùng và bỏ qua biết bao điều thú vị của cuộc sống. Như thế sẽ rất dễ chán nản và từ bỏ. Hãy cứ xem hạnh phúc là một ngôi nhà mơ ước của bạn. Để có được ngôi nhà ấy, bạn tích góp và xây từng viên gạch nhỏ. Bạn nếm đủ khó khăn và cả những lúc thuận lợi, bạn trải qua hành trình xây nên một ngôi nhà tuyệt vời cho riêng mình sẽ khiến bạn lưu luyến, yêu quý và muốn giữ gìn ngôi nhà ấy. Xây hạnh phúc cũng vậy, hạnh phúc càng nhiều cung bậc cảm xúc, càng khiến ta khắc ghi sâu hơn và trân trọng hơn. Vì đó là những gì ta có bằng cả sự nâng niu và khôn khéo. Thì ta sẽ càng ra sức bảo vệ.

Khi bạn trông thấy một bầu trời xanh thẳm, mây trắng xóa đến lung linh. Bạn xuýt xoa vì sự hòa quyện ấy, bạn ngưỡng mộ những đám mây thong dong trên bầu trời và ở nơi không ai với tới. Nhưng biết đâu, mây trắng cũng đang nhìn bạn và ước ao. Vì bạn được ở gần mọi thứ, bạn có thể chạm vào lá, nâng niu nhành hoa, còn mây trên cao tít dù tự do nhưng lẻ loi vô cùng. Khi bạn nhìn thấy cảnh vật thiên nhiên chuyển mình giao mùa, bạn bất giác cảm thán nhìn cành cây xác xơ, những chiếc lá rụng đầy mặt đất đến nao lòng. Nhưng biết đâu, cái cây đó lại đang tự hào vì được rũ bỏ lớp ảo cũ để mặc chiếc áo mới xanh non mơn mởn chào đón xuân về và đâu phải loài cây nào cũng được tạo hóa ưu ái điều đó. Vậy nên, nhìn cái gì cũng nên mở lòng ra một tí, phóng tầm mắt ra xa một tí, cảm nhận mọi vật không phải ở sự đủ đầy của thành công mà thấu đáo từ lúc còn chập chững xuất phát những bước đi đầu tiên. Niềm vui nó đến từ cảm xúc, từ những tác nhân bên ngoài rồi sau đó mới đến cảm nhận của chính mình, càng có nhiều những mối quan hệ tốt, công việc thuận lợi, bạn càng dễ gặp niềm vui. Còn hạnh phúc nó đến từ cảm nhận, từ sự tĩnh tâm của nội tại trong chính con người bạn, từ trái tim chân thành của bạn rồi sau đó mới đến những tác nhân bên ngoài. 

Biết đủ sẽ thấy hạnh phúc.

Văn Tú

Thứ Ba, 27 tháng 12, 2022

ĐỦNG ĐỈNH TRƯỜNG EM

Trường em đủng đỉnh bên đường,

Vàng ươm một góc mến thương quê mình.

Dọc đường đô thị lung linh,

Đêm ngày vẫn dễ định hình trường em.

 

Khang trang, mát mẻ vào xem,

Cây xanh vươn tán đi kèm làm ô.

Nhớ ngày nào đến ngây ngô,

Lối còn chưa biết, thầy cô chỉ đường.

 

Mà nay em cũng tinh tường,

Làm người dẫn dắt các trường tham quan.

Học trò từng nhóm nhịp nhàng,

Đủng đà đủng đỉnh dạo ngang các phòng.

 

Nắng vàng thả khúc mênh mông,

Cùng em rảo bước thong dong ngày hè.

Ơ kìa, đủng đỉnh tiếng ve,

Bên cây đủng đỉnh lá che trên đầu.

 

Thương người thôi hết âu sầu,

Về nơi bến mới nhịp cầu bắc qua.

Lá cây đủng đỉnh la đà,

Rung rinh trong gió thướt tha sân trường.

 

Văn Tú


 

Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2022

CHƯƠNG 20: TỚ, CHƯA TỪNG THẤT HỨA VỚI CẬU

 

Khi xe đến rước, Khải Triều cầm lấy bịch đồ và cả cây dù giúp Hạ Vy. Còn cô ấy thì ôm chiếc thùng giấy có chú mèo bên trong. Cẩn thận hộ tống Hạ Vy và chú mèo nhỏ lên xe. Bác tài xế nhìn thấy cậu chủ tay xách nách mang, lại còn cố gắng che mưa cho cô bạn thân thì ông khẽ mỉm cười một cách đầy ẩn ý. 

Sau khi lên xe, Khải Triều vẫn chăm chú nhìn Hạ Vy. Nhưng cô ấy thì không hề quan tâm gì đến cậu, chỉ mải chơi với cái cục lông lá bên trong cái hộp. Quả đúng là Khải Triều mới phát hiện, Hạ Vy có vẻ thích mèo, chắc là nghiện nó rồi. Lúc nãy trong điện thoại, cậu ấy còn bảo đó là cục bông gòn dễ thương nữa chứ. Nhìn biểu cảm của Hạ Vy, Khải Triều tự dưng nghĩ đến việc khi có chú mèo này làm bạn, hẳn là chẳng mấy chốc vị trí bạn thân này của cậu cũng bị soán ngôi mất thôi. Tự dưng suy nghĩ ấy lóe lên làm cậu trở nên bực bội, rồi nhớ lại chuyện lúc đi chơi nên phải hỏi Hạ Vy cho ra lẽ, cũng là để cho cô bạn tập trung vào sự hiện diện của cậu nhiều hơn:

- Hôm nay cậu sao thế?

Hạ Vy vẫn còn đang vuốt ve chú mèo, khi nghe Khải Triều hỏi thì giật mình đáp:

- À, đâu có sao.

Thấy cô bạn vẫn chưa thật sự tập trung vào câu chuyện, Khải Triều hỏi tiếp:

- Vậy sao hôm nay chả phối hợp với tớ như mọi khi?

Hạ Vy vẫn lơ là, định giải thích cho qua chuyện:

- À, tớ… chắc là tớ không khỏe trong người nên không tập trung.

Trước tình huống này lẽ nào Khải Triều lại chịu thua, chỉ còn cách khích tướng cậu ấy mà thôi. Thế là, Khải Triều nửa đùa nửa thật:

- Hay cậu ghen?

Và đúng như dự tính của Khải Triều, Hạ Vy bắt đầu lên giọng:

- Bị khùng hả? Tớ sao phải ghen?

Khải Triều lại tiếp tục:

- Thế sao hồi sáng còn thấy hoạt bát, mà lúc gặp Phù Dung tới giờ lại bí xị thế? Bệnh đâu mà bất chợt vậy?

Hạ Vy bị bắt bí nên chống chế, ngang ngược đáp:

- Ờ, thì… kệ tớ đi.

Khải Triều dĩ nhiên là vẫn chưa buông tha, bèn nói:

- Sao mà kệ được. Cậu không thấy có lỗi với tớ à?

Hạ Vy bị dẫn theo câu hỏi của Khải Triều, nên cũng tập trung hỏi lại và chăm chú lắng nghe:

- Lỗi gì cơ?

Khải Triều đáp tỉnh queo:

- Lỗi không hoàn thành nhiệm vụ ấy.

Hạ Vy khai thiệt tình:

- Tớ,… sợ Phù Dung buồn. Tưởng là người khác, tớ đã nhanh lẹ mà giúp cậu liền. Đằng này là Phù Dung, nó vừa là em của tớ, vừa là người thích cậu, lại là người chơi với cậu từ nhỏ.

Khải Triều tiếp lời:

- Biết khó nên tớ mới nhờ cậu giúp đấy. Thế mà cuối cùng,… cậu chả giúp được gì cho tớ cả.

Hạ Vy nghe thế, nghĩ lại lý do khiến mình rút lui về trước, cô cũng khuyên can nhiệt tình:

- Mà cậu không nghĩ kỹ lại xem. Biết đâu là cậu có thích con bé mà không nhận ra thì sao. Cậu từng suốt ngày huyên thuyên về con bé đấy thôi. Lại chăm sóc, bảo vệ người ta thế cơ mà. Sao bây giờ lại không đón nhận tình cảm của con bé. Lại bắt tớ làm người xấu.

Khải Triều cũng không kém phần ngang ngược so với Hạ Vy khi nãy, tự tin nói:

- Thì cậu phải chịu trách nhiệm với tớ chứ?

Sau câu nói ấy của Khải Triều, quả nhiên đã thành công thu hút hoàn toàn sự chú ý của Hạ Vy về phía cậu. Cô cốc nhẹ vào vai Khải Triều một cái rồi nói:

- Đừng có điên. Tớ phải có trách nhiệm gì với cậu kia chứ. Bạn gái là của cậu. Cuộc sống của cậu. Tương lai cũng của cậu nốt. Tớ sao lại phải chịu trách nhiệm?

Khải Triều đinh ninh đáp:

- Từ lúc cậu xuất hiện trong cuộc đời tớ, đã định là phải như thế rồi. Chỉ có thể nói là định mệnh.

Vốn biết tính Khải Triều phóng khoáng, nói năng không biết chừng mực, thường hay sử dụng những từ ngữ không hợp người và hoàn cảnh nên Hạ Vy cũng chẳng thèm đôi co phân bua với cậu ta, nhưng cô cũng không quên móc méo sự vô lý ấy của cậu bạn, cô nói:

- Hay quá hén! Vậy chắc tớ phải chịu trách nhiệm với rất nhiều người ấy.

Khải Triều ung dung nói to rõ như đang đọc đáp án đề thi, cậu bảo:

- Không, chỉ cần với tớ là đủ rồi. Vì cậu làm thay đổi thế giới quan của tớ. Và…

Khải Triều giảm âm lượng trong câu nói tiếp theo:

- …Và cả gu bạn gái của tớ nữa.

Hạ Vy không nghe rõ đoạn cuối nên hỏi lại:

- Và cái gì nữa? Không nghe rõ.

Khải Triều có chút bẽn lẽn ít khi thấy ở cậu, nói tiếp:

- Không có gì. Không nghe thì thôi vậy. Thôi, bỏ qua đi, tự tớ sẽ giải thích cho Phù Dung vậy. Bất quá thì nói thẳng: Anh chỉ muốn làm anh rễ của em.

Hạ Vy tiếp lời:

- Cậu thừa biết Phù Dung không có chị, lấy đâu ra anh rễ cho cậu làm. A, hay là ý cậu nói đến tớ nhỉ?

Khải Triều như bắt được một quả bóng chuyền đúng hướng, nhanh nhảu nói:

- Biết rồi còn hỏi.

Hạ Vy khua tay liên tục, từ chối một mạch:

- Thôi đừng nghen. Tớ thấy là hôm nay Phù Dung chả tin đâu. Cậu nghĩ cách khác đi.

Khải Triều nhẹ lắc đầu thất vọng, thầm nghĩ: “Cậu, cái gì cũng giỏi. Chỉ mỗi chuyện đó là dở ẹc. Nói cả buổi mà cuối cùng cũng chỉ hiểu rằng hôm nay là một cuộc giao dịch thất bại không hơn không kém. Hóa ra là tớ tự mình đa tình rồi.”   

Kết thúc buổi đi chơi đó cũng là kết thúc những chuỗi ngày thư thả một chút của cả hai. Vì sau đó, cả hai phải quay lại với nhịp độ làm việc cao để ôn luyện và thi cử. Áp lực thì ở Khải Triều nhiều hơn, vì từ ngày kết bạn với Hạ Vy, Khải Triều cũng học hỏi nhiều và tự hoàn thiện bản thân. Cậu cũng phải quyết tâm nhiều hơn để không thua kém Hạ Vy quá xa về học lực. Dù Hạ Vy không quan trọng, so đo hay tính toán, nhưng Khải Triều thì phải giữ chút sĩ diện cho Hạ Vy khi đi cùng cô ấy. Huống chi, cậu là hotboy của trường, còn biết bao con mắt ngưỡng mộ nhìn vào thần tượng. Cậu cũng đâu thể chỉ được cái tốt mã và giàu có, cũng phải có nội hàm, có kiến thức một chút chứ.

Còn Hạ Vy, dù bận rộn việc học, ngoài việc ôn bài cho các bạn thì còn có thêm một việc để giải trí. Đó là nuôi mèo. Cô đặt cho bé mèo của mình cái tên rất là ngộ nghĩnh, đó là Bánh Bông Lan. Bởi có lần cô nhìn bộ lông vàng của em ấy, bất giác lại thấy thèm bánh bông lan. Nhất là sau khi được chăm sóc kỹ lưỡng, em mèo của cô cũng mũm mĩm hơn, bộ lông mượt mà và hơi dài làm cho độ phồng càng tăng lên vài phần, nhìn em ấy chả khác nào cục bánh bông lan di động. Bánh Bông Lan cũng rất lạ, ngoài những món mặn khoái khẩu, nó còn biết ăn cả rau, dưa leo, trái cây ngọt. Hễ Hạ Vy ăn gì cũng hay chia phần cho nó. Nhiều lúc nội còn đùa bảo rằng, xưa giờ nội nuôi một đứa cháu gái, sau này tự dưng nhặt được một đứa cháu trai – ý nội là Khải Triều -, giờ nội lại có thêm một đứa cháu mèo.

Sau khi thi tốt nghiệp phổ thông, gia đình muốn Khải Triều đi du học ở Pháp, nơi được mệnh danh là kinh đô thời trang nhằm giúp cậu chủ tương lai có thêm kinh nghiệm về ngành nghề mà gia đình cậu đang kinh doanh. Thành tích thi tốt nghiệp của Hạ Vy đứng đầu trường, cũng nhận được suất học bổng du học nhưng vì muốn được ở gần chăm sóc nội nên cô thi vào trường đại học trong thành phố. Trước lựa chọn của Hạ Vy, Khải Triều rất muốn ở lại để cùng học và được ở cạnh cô bạn thân. Cuối cùng, ba mẹ của Khải Triều phải nhờ Hạ Vy ra mặt khuyên nhủ. Khải Triều sau những phân tích lợi hại của Hạ Vy cũng đồng ý đi du học bốn năm với điều kiện Hạ Vy phải đáp ứng các yêu cầu sau: “Một, tự chăm sóc bản thân, báo cáo tình hình cuộc sống hàng ngày cho cậu. Hai, không được gán ghép Khải Triều cho người khác. Ba, trực điện thoại của cậu 24/7. Bốn, trong bốn năm xa nhau, Hạ Vy không được quen bạn trai khi không được Khải Triều phê duyệt. Năm,…”

Vừa nghe đến đấy, Hạ Vy đã ngăn Khải Triều lại, cô nói:

- Khoan đã, ba điều khoản đầu tiên thì còn có thể tạm chấp nhận. Nhưng cái thứ tư thì có phải cậu quá đáng lắm không? Tớ quen bạn trai cũng phải được cậu đồng ý là lý gì? Cậu không phải phụ huynh của tớ à nghen.

Khải Triều nói:

- Tớ là vì cậu đấy thôi. Cậu khờ thế, lại không có kinh nghiệm, làm sao biết người ta có thật lòng với cậu không? Vẫn là nên để tớ chọn cho cậu thì hơn.

Hạ Vy cau có:

- Vậy chắc cậu có kinh nghiệm? Cậu cũng có mảnh tình vắc vai nào đâu?

Khải Triều bào chữa:

- Dù tớ chưa công khai bạn gái, nhưng tớ có kinh nghiệm nhìn người. Còn cậu thì… xưa nay chỉ lanh quanh có vài người bạn, sao mà so với tớ được.

Hạ Vy suy nghĩ một lúc, liền kèo nài:

- Vậy cậu cũng phải cho tớ quyền chọn bạn gái cho cậu thì tớ mới đồng ý điều kiện thứ tư của cậu.

Khải Triều cốc đầu Hạ Vy, bảo:

- Được thôi. Cho cậu quyền chọn vợ cho tớ luôn chứ đừng nói chi là bạn gái.

Hạ Vy cười tươi, bảo:

- Xí, nếu không vì muốn cậu đồng ý đi du học, tớ chả thèm bàn điều kiện với cậu làm gì, chứ đừng nói chi đến chuyện chọn vợ hay chọn người yêu cho cậu nhé.

Vậy là cuối cùng Hạ Vy cũng thở phào nhẹ nhõm vì đã hoàn thành nhiệm vụ mà ba mẹ Khải Triều giao cho. Còn Khải Triều sau đó cũng chuẩn bị và hoàn tất hồ sơ du học, đăng ký chuyển vùng quốc tế cho số điện thoại của cậu để tiện việc liên hệ lại với gia đình trong thời gian đầu mới chuyển qua Pháp sống.

Sau đó ít hôm, nhân dịp Khải Triều đến nhà chơi cũng là từ giã nội của Hạ Vy. Hạ Vy dù đã làm đúng lời hứa với ba mẹ Khải Triều là khuyên cậu đi du học. Nhưng nghĩ đến chuyện cậu bạn thân sắp đi xa, cô cũng không khỏi buồn lòng và có phần lo lắng. Trong lúc trò chuyện, cô hỏi Khải Triều:

- Cậu đặt vé máy bay chưa?

Khải Triều đáp:

- Chưa đặt. Chờ ba quyết định ngày đi rồi mới đặt vé.

Hạ Vy hỏi tiếp:

- Cậu đi một mình hay có ai đưa cậu đi không?

Khải Triều buồn buồn, đáp lời:

- Ba tớ đi cùng tớ qua bển, ổn định chỗ ở và hồ sơ nhập học cho tớ xong thì ba sẽ về.

Hạ Vy lại quan tâm:

- Cậu định bay thẳng hay quá cảnh ở đâu chưa?

Khải Triều bình thản đáp:

- Tớ chả quan tâm. Ba tính công chuyện của ba xong thì đặt vé. Mà tớ cũng đâu có gấp đi.

Hạ Vy lè lưỡi, bảo:

- Hình như cậu trách tớ hả?

Khải Triều cũng thẳng thắn đáp:

- Tớ không có trách. Nhưng mà giận cậu thật đấy.

Hạ Vy cũng thấy có lỗi với bạn. Dù khuyên cậu ấy đi là tốt cho cậu ấy, tiếp cận một môi trường thiết kế thời trang tốt như Paris sẽ rất có ích cho công việc của cậu ấy sau này. Nhưng sao trong lòng Hạ Vy cứ cảm thấy áy náy với cậu bạn thân thế này. Để thay đổi bầu không khí, Hạ Vy tung chút mánh khóe, bảo:

- Thì cậu cứ xem như cậu đi học tập, trải nghiệm rồi về. Cậu phải giỏi lên thì mới đấu lại tớ đấy. Đã thua 3 năm rồi. Cậu dở thì làm sao mà xứng đáng làm tri kỷ của tớ đây.

Khải Triều cũng chưa bỏ cái giọng điệu giận dỗi, cay cú bảo:

- Làm tri kỷ của cậu áp lực thật đấy. Mà ai biểu tớ ngu, đâm đầu vào làm chi. Thôi thì lấy gà theo gà, lấy chó theo chó vậy.

Hạ Vy ngắt lời:

- Dừng. Cậu lại sử dụng sai thành ngữ kìa. Cậu và tớ, là cá mè một lứa.

Khải Triều cố giải thích:

- Thì cũng chẳng qua là từ gà chó thành cá thôi. Dù sao cũng còn là đồng loại.

Hạ Vy nhiều lúc thấy bực với cậu bạn này, vừa nhây lại hay cố tình bẻ cong vấn đề cho vừa ý cậu ta. Rõ ràng là hai câu hoàn toàn khác nhau với hoàn cảnh khác nhau. Nhưng cậu ấy lại như cố tình không hiểu thì phải. Hạ Vy cũng nhiều lúc cho qua, nhiều lúc cũng chanh chua lại không kém. Nếu cậu đã cố ý thế thì tớ đây cho cậu biết thế nào là trêu ngươi nhé, nghĩ vậy, Hạ Vy tiếp lời:

- Được thôi, thế thì bổn tiểu thư chỉ lấy người hùng thôi nhé. Cậu thì còn thiếu dấu huyền ấy. Cậu rất là hung dữ, ương ngạnh, chỉ giỏi cãi.

Khải Triều cũng nào chịu thua cuộc, bảo:

- Này, tên của tớ là có sẵn dấu huyền nhé. Cộng thêm người phong độ như tớ thì là vinh hạnh cho cậu khi được làm bạn của tớ đấy nhé.

Hạ Vy chuyển chủ đề, chứ nếu còn ngồi đó đôi co với cậu ta, có khi lại nghe anh chàng hotboy khoe mẻ tới tối mất, cô nói:

- Vậy thì cậu hãy thể hiện phong độ của cậu bằng cách đem quà về cho tớ đấy.

Khải Triều bảo:

- Cậu thích quà gì?

Hạ Vy đánh đố:

- Cậu tự nghĩ đi. Như vậy mới đủ thành ý. Với lại, từ đây đến ngày cậu về hãy còn xa lắm. Từ từ mà nghĩ.

Khải Triều nhúng vai, bảo:

- Thế thì nếu lỡ không nghĩ ra, cứ mang tớ về làm quà cho cậu là được.

Biết là Khải Triều đùa nhưng Hạ Vy nghe lại thấy xót xa trong dạ. Lát sau, hai người cùng ra vườn với nội. Trời cũng đã xế chiều, thích hợp để nhổ rau củ chuẩn bị cho phiên chợ sáng mai. Khải Triều bây giờ đã thành thục chuyện vun xới trồng rau như một nhà nông chuyên nghiệp. Sau lời động viên và nhắn nhủ của nội, bảo cậu phải giữ gìn sức khỏe vì ở xa có một mình. Tự nhiên Khải Triều cũng buồn rười rượi, cũng không muốn rời xa nội của Hạ Vy. Khải Triều cố nén tâm trạng, nghiêm túc lại ngồi bên cạnh bà, đưa tay nắm lấy tay bà, hơi siết chặt hơn và nói:

- Nội cũng vậy, nội ở lại mạnh giỏi. Con đi, rồi lại về thăm nội và Hạ Vy. Nội cũng lớn tuổi rồi, hay đừng đi ra chợ bán nữa. Để con và Hạ Vy sắm cái sạp nhỏ để trước cửa nhà, khi nào có khách ghé mua thì nội ra bán, không thì vào nhà nằm nghỉ cho đỡ mỏi lưng.

Nội của Hạ Vy nở nụ cười hiền hậu, hai mắt đỏ hoe như muốn khóc. Nội thương Khải Triều cũng như cháu của nội, ai lại không lo lắng cho cháu mình đi xa đâu kia chứ. Nhìn Khải Triều lo lắng, bà cũng không biết phải làm sao. Khải Triều nói tiếp:

- Coi như là vì con nội hén. Để con được an tâm.

Cuối cùng, nội của Hạ Vy cũng gật đầu đồng ý. Khải Triều muốn nội vui lên nên bèn bắt chuyện khác:

- Với lại, nội để ý Hạ Vy giúp con nhé. Đừng để cậu ấy quen người lạ. Cái tính của cậu ấy, lúc đầu thì khó gần, chứ mà lâu dần là lại chẳng phòng bị gì ai. Như với Nhật Phong vậy đó, lúc đầu còn chưa biết là anh hai, mà cậu ấy đã đồng ý về nhà người ta rồi. Cũng may là anh hai của cậu ấy chứ nếu là người khác thì không biết một mình có xoay xở được không. Hôm đó làm con lo quá trời luôn, tranh thủ xong việc ba nhờ là con chạy sang coi tình hình liền.

Nội nghe thế liền trêu:

- Nóng lòng vì sợ con bé thích người khác chứ gì?

Khải Triều buông tay nội ra, lấy tay nhặt một cục đất rồi bẻ vụn, ra chiều bối rối vì bị nội nhìn thấu tâm can, bèn chống chế:

- Cậu ấy ngốc thế sao mà biết thích ai chứ. Chỉ sợ chiều ngược lại, nhiều người thích cậu ấy rồi đâm ra làm phiền cuộc sống của nội và cậu ấy thôi.

Nội trêu Khải Triều tiếp vì cái thái độ chống chế vụng về ấy:

- Con có cần kêu người ở trước nhà bảo vệ suốt ngày cho an tâm không?

Khải Triều mặt hí hửng, mắt sáng rỡ:

- Được hả nội? Nội cho là con làm liền!

Nội cười to, bảo:

- Cái thằng, nội ghẹo con đấy. Gì mà bảo vệ. Con bé nó lớn rồi. Con hãy tin nó. Với cái tánh lạnh lùng đó của nó, lên đại học nội còn lo nó bị cô lập đấy, chứ nói gì đến chuyện có người thích rồi tới làm phiền. Nội thấy ngoài con ra, có thằng con trai nào được cho vào nhà đâu.

Khải Triều nghe xong lời nội, tủm tỉm cười một mình rồi an tâm trở về với công việc của mình bên luống khoai cần được đào củ. Trong đầu Khải Triều thì bắt đầu lên kế hoạch về cả khối dự định để chuẩn bị quà thật đặc biệt cho Hạ Vy. Cậu nảy ra ý tưởng, cậu sẽ tặng Hạ Vy một bộ sưu tập ảnh về hành trình đi du học của mình.

Ngày Khải Triều đi,..... [Mời bạn đọc theo dõi tiếp trên bản sách giấy nhé!] 

HẾT

BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...