Khi xe
đến rước, Khải Triều cầm lấy bịch đồ và cả cây dù giúp Hạ Vy. Còn cô ấy thì ôm
chiếc thùng giấy có chú mèo bên trong. Cẩn thận hộ tống Hạ Vy và chú mèo nhỏ
lên xe. Bác tài xế nhìn thấy cậu chủ tay xách nách mang, lại còn cố gắng che
mưa cho cô bạn thân thì ông khẽ mỉm cười một cách đầy ẩn ý.
Sau khi
lên xe, Khải Triều vẫn chăm chú nhìn Hạ Vy. Nhưng cô ấy thì không hề quan tâm
gì đến cậu, chỉ mải chơi với cái cục lông lá bên trong cái hộp. Quả đúng là
Khải Triều mới phát hiện, Hạ Vy có vẻ thích mèo, chắc là nghiện nó rồi. Lúc nãy
trong điện thoại, cậu ấy còn bảo đó là cục bông gòn dễ thương nữa chứ. Nhìn
biểu cảm của Hạ Vy, Khải Triều tự dưng nghĩ đến việc khi có chú mèo này làm
bạn, hẳn là chẳng mấy chốc vị trí bạn thân này của cậu cũng bị soán ngôi mất
thôi. Tự dưng suy nghĩ ấy lóe lên làm cậu trở nên bực bội, rồi nhớ lại chuyện
lúc đi chơi nên phải hỏi Hạ Vy cho ra lẽ, cũng là để cho cô bạn tập trung vào
sự hiện diện của cậu nhiều hơn:
- Hôm
nay cậu sao thế?
Hạ Vy
vẫn còn đang vuốt ve chú mèo, khi nghe Khải Triều hỏi thì giật mình đáp:
- À,
đâu có sao.
Thấy cô
bạn vẫn chưa thật sự tập trung vào câu chuyện, Khải Triều hỏi tiếp:
- Vậy
sao hôm nay chả phối hợp với tớ như mọi khi?
Hạ Vy vẫn
lơ là, định giải thích cho qua chuyện:
- À,
tớ… chắc là tớ không khỏe trong người nên không tập trung.
Trước
tình huống này lẽ nào Khải Triều lại chịu thua, chỉ còn cách khích tướng cậu ấy
mà thôi. Thế là, Khải Triều nửa đùa nửa thật:
- Hay
cậu ghen?
Và đúng
như dự tính của Khải Triều, Hạ Vy bắt đầu lên giọng:
- Bị khùng
hả? Tớ sao phải ghen?
Khải
Triều lại tiếp tục:
- Thế
sao hồi sáng còn thấy hoạt bát, mà lúc gặp Phù Dung tới giờ lại bí xị thế? Bệnh
đâu mà bất chợt vậy?
Hạ Vy
bị bắt bí nên chống chế, ngang ngược đáp:
- Ờ,
thì… kệ tớ đi.
Khải
Triều dĩ nhiên là vẫn chưa buông tha, bèn nói:
- Sao
mà kệ được. Cậu không thấy có lỗi với tớ à?
Hạ Vy
bị dẫn theo câu hỏi của Khải Triều, nên cũng tập trung hỏi lại và chăm chú lắng
nghe:
- Lỗi
gì cơ?
Khải
Triều đáp tỉnh queo:
- Lỗi
không hoàn thành nhiệm vụ ấy.
Hạ Vy
khai thiệt tình:
- Tớ,…
sợ Phù Dung buồn. Tưởng là người khác, tớ đã nhanh lẹ mà giúp cậu liền. Đằng
này là Phù Dung, nó vừa là em của tớ, vừa là người thích cậu, lại là người chơi
với cậu từ nhỏ.
Khải
Triều tiếp lời:
- Biết
khó nên tớ mới nhờ cậu giúp đấy. Thế mà cuối cùng,… cậu chả giúp được gì cho tớ
cả.
Hạ Vy
nghe thế, nghĩ lại lý do khiến mình rút lui về trước, cô cũng khuyên can nhiệt
tình:
- Mà
cậu không nghĩ kỹ lại xem. Biết đâu là cậu có thích con bé mà không nhận ra thì
sao. Cậu từng suốt ngày huyên thuyên về con bé đấy thôi. Lại chăm sóc, bảo vệ
người ta thế cơ mà. Sao bây giờ lại không đón nhận tình cảm của con bé. Lại bắt
tớ làm người xấu.
Khải
Triều cũng không kém phần ngang ngược so với Hạ Vy khi nãy, tự tin nói:
- Thì
cậu phải chịu trách nhiệm với tớ chứ?
Sau câu
nói ấy của Khải Triều, quả nhiên đã thành công thu hút hoàn toàn sự chú ý của Hạ
Vy về phía cậu. Cô cốc nhẹ vào vai Khải Triều một cái rồi nói:
- Đừng
có điên. Tớ phải có trách nhiệm gì với cậu kia chứ. Bạn gái là của cậu. Cuộc
sống của cậu. Tương lai cũng của cậu nốt. Tớ sao lại phải chịu trách nhiệm?
Khải
Triều đinh ninh đáp:
- Từ
lúc cậu xuất hiện trong cuộc đời tớ, đã định là phải như thế rồi. Chỉ có thể
nói là định mệnh.
Vốn
biết tính Khải Triều phóng khoáng, nói năng không biết chừng mực, thường hay
sử dụng những từ ngữ không hợp người và hoàn cảnh nên Hạ Vy cũng chẳng thèm đôi
co phân bua với cậu ta, nhưng cô cũng không quên móc méo sự vô lý ấy của cậu
bạn, cô nói:
- Hay
quá hén! Vậy chắc tớ phải chịu trách nhiệm với rất nhiều người ấy.
Khải
Triều ung dung nói to rõ như đang đọc đáp án đề thi, cậu bảo:
-
Không, chỉ cần với tớ là đủ rồi. Vì cậu làm thay đổi thế giới quan của tớ. Và…
Khải
Triều giảm âm lượng trong câu nói tiếp theo:
- …Và
cả gu bạn gái của tớ nữa.
Hạ Vy
không nghe rõ đoạn cuối nên hỏi lại:
- Và
cái gì nữa? Không nghe rõ.
Khải
Triều có chút bẽn lẽn ít khi thấy ở cậu, nói tiếp:
- Không
có gì. Không nghe thì thôi vậy. Thôi, bỏ qua đi, tự tớ sẽ giải thích cho Phù
Dung vậy. Bất quá thì nói thẳng: Anh chỉ muốn làm anh rễ của em.
Hạ Vy
tiếp lời:
- Cậu
thừa biết Phù Dung không có chị, lấy đâu ra anh rễ cho cậu làm. A, hay là ý cậu
nói đến tớ nhỉ?
Khải
Triều như bắt được một quả bóng chuyền đúng hướng, nhanh nhảu nói:
- Biết
rồi còn hỏi.
Hạ Vy
khua tay liên tục, từ chối một mạch:
- Thôi
đừng nghen. Tớ thấy là hôm nay Phù Dung chả tin đâu. Cậu nghĩ cách khác đi.
Khải
Triều nhẹ lắc đầu thất vọng, thầm nghĩ: “Cậu, cái gì cũng giỏi. Chỉ mỗi chuyện
đó là dở ẹc. Nói cả buổi mà cuối cùng cũng chỉ hiểu rằng hôm nay là một cuộc
giao dịch thất bại không hơn không kém. Hóa ra là tớ tự mình đa tình rồi.”
Kết
thúc buổi đi chơi đó cũng là kết thúc những chuỗi ngày thư thả một chút của cả
hai. Vì sau đó, cả hai phải quay lại với nhịp độ làm việc cao để ôn luyện và
thi cử. Áp lực thì ở Khải Triều nhiều hơn, vì từ ngày kết bạn với Hạ Vy, Khải
Triều cũng học hỏi nhiều và tự hoàn thiện bản thân. Cậu cũng phải quyết tâm
nhiều hơn để không thua kém Hạ Vy quá xa về học lực. Dù Hạ Vy không quan trọng,
so đo hay tính toán, nhưng Khải Triều thì phải giữ chút sĩ diện cho Hạ Vy khi
đi cùng cô ấy. Huống chi, cậu là hotboy của trường, còn biết bao con mắt ngưỡng
mộ nhìn vào thần tượng. Cậu cũng đâu thể chỉ được cái tốt mã và giàu có, cũng
phải có nội hàm, có kiến thức một chút chứ.
Còn Hạ
Vy, dù bận rộn việc học, ngoài việc ôn bài cho các bạn thì còn có thêm một việc
để giải trí. Đó là nuôi mèo. Cô đặt cho bé mèo của mình cái tên rất là ngộ
nghĩnh, đó là Bánh Bông Lan. Bởi có lần cô nhìn bộ lông vàng của em ấy, bất
giác lại thấy thèm bánh bông lan. Nhất là sau khi được chăm sóc kỹ lưỡng, em
mèo của cô cũng mũm mĩm hơn, bộ lông mượt mà và hơi dài làm cho độ phồng càng
tăng lên vài phần, nhìn em ấy chả khác nào cục bánh bông lan di động. Bánh Bông
Lan cũng rất lạ, ngoài những món mặn khoái khẩu, nó còn biết ăn cả rau, dưa
leo, trái cây ngọt. Hễ Hạ Vy ăn gì cũng hay chia phần cho nó. Nhiều lúc nội còn
đùa bảo rằng, xưa giờ nội nuôi một đứa cháu gái, sau này tự dưng nhặt được một đứa
cháu trai – ý nội là Khải Triều -, giờ nội lại có thêm một đứa cháu mèo.
Sau khi
thi tốt nghiệp phổ thông, gia đình muốn Khải Triều đi du học ở Pháp, nơi được
mệnh danh là kinh đô thời trang nhằm giúp cậu chủ tương lai có thêm kinh nghiệm
về ngành nghề mà gia đình cậu đang kinh doanh. Thành tích thi tốt nghiệp của Hạ
Vy đứng đầu trường, cũng nhận được suất học bổng du học nhưng vì muốn được ở
gần chăm sóc nội nên cô thi vào trường đại học trong thành phố. Trước lựa chọn
của Hạ Vy, Khải Triều rất muốn ở lại để cùng học và được ở cạnh cô bạn thân.
Cuối cùng, ba mẹ của Khải Triều phải nhờ Hạ Vy ra mặt khuyên nhủ. Khải Triều sau
những phân tích lợi hại của Hạ Vy cũng đồng ý đi du học bốn năm với điều kiện
Hạ Vy phải đáp ứng các yêu cầu sau: “Một, tự chăm sóc bản thân, báo cáo tình
hình cuộc sống hàng ngày cho cậu. Hai, không được gán ghép Khải Triều cho người
khác. Ba, trực điện thoại của cậu 24/7. Bốn, trong bốn năm xa nhau, Hạ Vy không
được quen bạn trai khi không được Khải Triều phê duyệt. Năm,…”
Vừa
nghe đến đấy, Hạ Vy đã ngăn Khải Triều lại, cô nói:
- Khoan
đã, ba điều khoản đầu tiên thì còn có thể tạm chấp nhận. Nhưng cái thứ tư thì
có phải cậu quá đáng lắm không? Tớ quen bạn trai cũng phải được cậu đồng ý là
lý gì? Cậu không phải phụ huynh của tớ à nghen.
Khải
Triều nói:
- Tớ là
vì cậu đấy thôi. Cậu khờ thế, lại không có kinh nghiệm, làm sao biết người ta
có thật lòng với cậu không? Vẫn là nên để tớ chọn cho cậu thì hơn.
Hạ Vy
cau có:
- Vậy
chắc cậu có kinh nghiệm? Cậu cũng có mảnh tình vắc vai nào đâu?
Khải
Triều bào chữa:
- Dù tớ
chưa công khai bạn gái, nhưng tớ có kinh nghiệm nhìn người. Còn cậu thì… xưa
nay chỉ lanh quanh có vài người bạn, sao mà so với tớ được.
Hạ Vy
suy nghĩ một lúc, liền kèo nài:
- Vậy
cậu cũng phải cho tớ quyền chọn bạn gái cho cậu thì tớ mới đồng ý điều kiện thứ
tư của cậu.
Khải
Triều cốc đầu Hạ Vy, bảo:
- Được
thôi. Cho cậu quyền chọn vợ cho tớ luôn chứ đừng nói chi là bạn gái.
Hạ Vy
cười tươi, bảo:
- Xí,
nếu không vì muốn cậu đồng ý đi du học, tớ chả thèm bàn điều kiện với cậu làm
gì, chứ đừng nói chi đến chuyện chọn vợ hay chọn người yêu cho cậu nhé.
Vậy là
cuối cùng Hạ Vy cũng thở phào nhẹ nhõm vì đã hoàn thành nhiệm vụ mà ba mẹ Khải
Triều giao cho. Còn Khải Triều sau đó cũng chuẩn bị và hoàn tất hồ sơ du học,
đăng ký chuyển vùng quốc tế cho số điện thoại của cậu để tiện việc liên hệ lại
với gia đình trong thời gian đầu mới chuyển qua Pháp sống.
Sau đó
ít hôm, nhân dịp Khải Triều đến nhà chơi cũng là từ giã nội của Hạ Vy. Hạ Vy dù
đã làm đúng lời hứa với ba mẹ Khải Triều là khuyên cậu đi du học. Nhưng nghĩ
đến chuyện cậu bạn thân sắp đi xa, cô cũng không khỏi buồn lòng và có phần lo
lắng. Trong lúc trò chuyện, cô hỏi Khải Triều:
- Cậu
đặt vé máy bay chưa?
Khải
Triều đáp:
- Chưa
đặt. Chờ ba quyết định ngày đi rồi mới đặt vé.
Hạ Vy
hỏi tiếp:
- Cậu
đi một mình hay có ai đưa cậu đi không?
Khải
Triều buồn buồn, đáp lời:
- Ba tớ
đi cùng tớ qua bển, ổn định chỗ ở và hồ sơ nhập học cho tớ xong thì ba sẽ về.
Hạ Vy
lại quan tâm:
- Cậu
định bay thẳng hay quá cảnh ở đâu chưa?
Khải
Triều bình thản đáp:
- Tớ
chả quan tâm. Ba tính công chuyện của ba xong thì đặt vé. Mà tớ cũng đâu có gấp
đi.
Hạ Vy
lè lưỡi, bảo:
- Hình
như cậu trách tớ hả?
Khải
Triều cũng thẳng thắn đáp:
- Tớ
không có trách. Nhưng mà giận cậu thật đấy.
Hạ Vy
cũng thấy có lỗi với bạn. Dù khuyên cậu ấy đi là tốt cho cậu ấy, tiếp cận một
môi trường thiết kế thời trang tốt như Paris sẽ rất có ích cho công việc của
cậu ấy sau này. Nhưng sao trong lòng Hạ Vy cứ cảm thấy áy náy với cậu bạn thân
thế này. Để thay đổi bầu không khí, Hạ Vy tung chút mánh khóe, bảo:
- Thì
cậu cứ xem như cậu đi học tập, trải nghiệm rồi về. Cậu phải giỏi lên thì mới
đấu lại tớ đấy. Đã thua 3 năm rồi. Cậu dở thì làm sao mà xứng đáng làm tri kỷ
của tớ đây.
Khải
Triều cũng chưa bỏ cái giọng điệu giận dỗi, cay cú bảo:
- Làm
tri kỷ của cậu áp lực thật đấy. Mà ai biểu tớ ngu, đâm đầu vào làm chi. Thôi
thì lấy gà theo gà, lấy chó theo chó vậy.
Hạ Vy
ngắt lời:
- Dừng.
Cậu lại sử dụng sai thành ngữ kìa. Cậu và tớ, là cá mè một lứa.
Khải
Triều cố giải thích:
- Thì
cũng chẳng qua là từ gà chó thành cá thôi. Dù sao cũng còn là đồng loại.
Hạ Vy
nhiều lúc thấy bực với cậu bạn này, vừa nhây lại hay cố tình bẻ cong vấn đề cho
vừa ý cậu ta. Rõ ràng là hai câu hoàn toàn khác nhau với hoàn cảnh khác nhau.
Nhưng cậu ấy lại như cố tình không hiểu thì phải. Hạ Vy cũng nhiều lúc cho qua,
nhiều lúc cũng chanh chua lại không kém. Nếu cậu đã cố ý thế thì tớ đây cho cậu
biết thế nào là trêu ngươi nhé, nghĩ vậy, Hạ Vy tiếp lời:
- Được
thôi, thế thì bổn tiểu thư chỉ lấy người hùng thôi nhé. Cậu thì còn thiếu dấu
huyền ấy. Cậu rất là hung dữ, ương ngạnh, chỉ giỏi cãi.
Khải
Triều cũng nào chịu thua cuộc, bảo:
- Này,
tên của tớ là có sẵn dấu huyền nhé. Cộng thêm người phong độ như tớ thì là vinh
hạnh cho cậu khi được làm bạn của tớ đấy nhé.
Hạ Vy
chuyển chủ đề, chứ nếu còn ngồi đó đôi co với cậu ta, có khi lại nghe anh chàng
hotboy khoe mẻ tới tối mất, cô nói:
- Vậy
thì cậu hãy thể hiện phong độ của cậu bằng cách đem quà về cho tớ đấy.
Khải
Triều bảo:
- Cậu
thích quà gì?
Hạ Vy
đánh đố:
- Cậu
tự nghĩ đi. Như vậy mới đủ thành ý. Với lại, từ đây đến ngày cậu về hãy còn xa
lắm. Từ từ mà nghĩ.
Khải
Triều nhúng vai, bảo:
- Thế
thì nếu lỡ không nghĩ ra, cứ mang tớ về làm quà cho cậu là được.
Biết là
Khải Triều đùa nhưng Hạ Vy nghe lại thấy xót xa trong dạ. Lát sau, hai người
cùng ra vườn với nội. Trời cũng đã xế chiều, thích hợp để nhổ rau củ chuẩn bị
cho phiên chợ sáng mai. Khải Triều bây giờ đã thành thục chuyện vun xới trồng
rau như một nhà nông chuyên nghiệp. Sau lời động viên và nhắn nhủ của nội, bảo
cậu phải giữ gìn sức khỏe vì ở xa có một mình. Tự nhiên Khải Triều cũng buồn
rười rượi, cũng không muốn rời xa nội của Hạ Vy. Khải Triều cố nén tâm trạng,
nghiêm túc lại ngồi bên cạnh bà, đưa tay nắm lấy tay bà, hơi siết chặt hơn và
nói:
- Nội
cũng vậy, nội ở lại mạnh giỏi. Con đi, rồi lại về thăm nội và Hạ Vy. Nội cũng
lớn tuổi rồi, hay đừng đi ra chợ bán nữa. Để con và Hạ Vy sắm cái sạp nhỏ để
trước cửa nhà, khi nào có khách ghé mua thì nội ra bán, không thì vào nhà nằm
nghỉ cho đỡ mỏi lưng.
Nội của
Hạ Vy nở nụ cười hiền hậu, hai mắt đỏ hoe như muốn khóc. Nội thương Khải Triều
cũng như cháu của nội, ai lại không lo lắng cho cháu mình đi xa đâu kia chứ. Nhìn
Khải Triều lo lắng, bà cũng không biết phải làm sao. Khải Triều nói tiếp:
- Coi
như là vì con nội hén. Để con được an tâm.
Cuối
cùng, nội của Hạ Vy cũng gật đầu đồng ý. Khải Triều muốn nội vui lên nên bèn
bắt chuyện khác:
- Với
lại, nội để ý Hạ Vy giúp con nhé. Đừng để cậu ấy quen người lạ. Cái tính của
cậu ấy, lúc đầu thì khó gần, chứ mà lâu dần là lại chẳng phòng bị gì ai. Như
với Nhật Phong vậy đó, lúc đầu còn chưa biết là anh hai, mà cậu ấy đã đồng ý về
nhà người ta rồi. Cũng may là anh hai của cậu ấy chứ nếu là người khác thì
không biết một mình có xoay xở được không. Hôm đó làm con lo quá trời luôn,
tranh thủ xong việc ba nhờ là con chạy sang coi tình hình liền.
Nội nghe
thế liền trêu:
- Nóng
lòng vì sợ con bé thích người khác chứ gì?
Khải
Triều buông tay nội ra, lấy tay nhặt một cục đất rồi bẻ vụn, ra chiều bối rối
vì bị nội nhìn thấu tâm can, bèn chống chế:
- Cậu
ấy ngốc thế sao mà biết thích ai chứ. Chỉ sợ chiều ngược lại, nhiều người thích
cậu ấy rồi đâm ra làm phiền cuộc sống của nội và cậu ấy thôi.
Nội
trêu Khải Triều tiếp vì cái thái độ chống chế vụng về ấy:
- Con
có cần kêu người ở trước nhà bảo vệ suốt ngày cho an tâm không?
Khải
Triều mặt hí hửng, mắt sáng rỡ:
- Được
hả nội? Nội cho là con làm liền!
Nội
cười to, bảo:
- Cái
thằng, nội ghẹo con đấy. Gì mà bảo vệ. Con bé nó lớn rồi. Con hãy tin nó. Với
cái tánh lạnh lùng đó của nó, lên đại học nội còn lo nó bị cô lập đấy, chứ nói
gì đến chuyện có người thích rồi tới làm phiền. Nội thấy ngoài con ra, có thằng
con trai nào được cho vào nhà đâu.
Khải
Triều nghe xong lời nội, tủm tỉm cười một mình rồi an tâm trở về với công việc
của mình bên luống khoai cần được đào củ. Trong đầu Khải Triều thì bắt đầu lên
kế hoạch về cả khối dự định để chuẩn bị quà thật đặc biệt cho Hạ Vy. Cậu nảy ra
ý tưởng, cậu sẽ tặng Hạ Vy một bộ sưu tập ảnh về hành trình đi du học của mình.
Ngày Khải Triều đi,..... [Mời bạn đọc theo dõi tiếp trên bản sách giấy nhé!] HẾT