Thứ Ba, 22 tháng 11, 2022

NHỚ NỘI

Cho con hỏi, nội còn ở đó không?

Dõi bước chân con trên những chặng đường.

Như thuở ấu thơ nội luôn dìu dắt,

Dạy con lớn khôn, cư xử với người.

 

Xa nội rồi, con chơi vơi hụt hẫng,

Chẳng biết đi đâu, rồi sẽ về đâu!

Có những khi con rơi vào mụ mị,

Mất nội rồi khác chi người khiếm khuyết.

 

Mắt còn đây mà chẳng tỏ đường đi,

Con vấp ngã bao lần nội có biết?

Chẳng kể hết nỗi đau ấy bằng lời,

Điểm tựa không còn, chân con dè dặt.

 

Nội nơi xa chắc là lo lắng lắm!

Cho đứa cháu khờ mãi chẳng lớn khôn.

Là mong ước, con muốn mình bé lại,

Để nội ngoảnh đầu nói tiếng bảo ban.

 

Giữ ký ức, níu thời gian dừng lại,

Cố mọi điều để quay lại ngày xưa.

Đâu phải rằng con không thể nào lớn,

Mà bởi vì con ích kỷ không buông.

 

Muốn nội kề bên vì con còn nhỏ,

Chút dại khờ ngốc nghếch vậy thôi.

Chứ lớn rồi, con tự mình đi được,

Nội chớ lo, con vẫn ổn nội à!

 

Vẫn kiên cường và nhớ nội khôn nguôi,

Vẫn đi tiếp cuộc hành trình vắng nội.

Ước mong rằng nội trên cao soi xét,

Dẫn đường con dù đang ở phương xa.

 

Con nhủ lòng là nội luôn còn đó!

Dù đôi lần lung lay niềm tin ấy.

Lúc lao đao không thể bám vào đâu,

Nhưng con biết nội còn trong tâm tưởng.

 

Dõi theo con trên những chặng đường,

Nội chỉ mất khi mà con quên hết.

Bao lời khuyên răng, thủ thỉ hàng đêm,

Tháng ngày xưa, trái tim con còn nhớ.

 

Con đã hứa là con không được khóc,

Chỉ mỉm cười tiễn nội về thiên thu.

Ngắm thế gian đang chuyển biến từng ngày,

Và trong đó, có cháu khờ của nội.

 

Con sẽ viết tiếp cuộc đời hạnh phúc,

Vững bước chân để nội khỏi âu lo.

Ngoan như thế, hẳn là nội mãn ý!

Bà cháu ta, vui gặp lại sau này.

 

Văn Tú


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...