Thứ Năm, 24 tháng 11, 2022

BẰNG LĂNG NGHỊCH MÙA

Ảnh: Bằng lăng nghịch mùa - Tác giả: Văn Tú

Có một lần, tôi được dịp trở về trường cũ, ngôi trường đại học đã từng ghi dấu thời thanh xuân của bao lớp thanh niên như tôi. Biết lịch trình khá kín, tôi tranh thủ nhân lúc giờ nghỉ trưa, đi xe qua con đường có một người bạn luôn đứng đó đã mười mấy năm ròng. Tôi tự đa tình và cho rằng bạn ấy đang chờ tôi.

Cây bằng lăng nghịch mùa, người bạn của tôi. Sau bao năm trở lại, cây bằng lăng ngày ấy vẫn đứng đấy, vẫn là một điều rất đỗi đặc biệt trên con đường này. Đó là một phát hiện tình cờ.

Bằng lăng thường kết quả vào mùa thu và rụng lá vào khoảng đầu đông rét buốt như để dành hết sức lực nuôi những mầm hạt bên trong quả khô. Cũng có những loại bằng lăng sau khi tàn hoa thì chỉ nuôi quả và rụng một ít lá già. Sang đầu năm mới, cây mọc lên những lá non xanh mướt để rồi khi hè sang thì cũng là lúc bằng lăng nở rộ tím ngắt cả bầu trời, đua sắc cùng phượng vĩ rực rỡ.

Một người bạn thân biết tôi thích màu tím. Thời còn đi học, cậu ấy thường hay đi bộ vào mỗi buổi chiều cùng một số bạn bè của cậu ấy. Có lẽ nhờ vậy mà cậu ấy có điều kiện dõi theo những thay đổi hết sức nhỏ nhặt của cái cây này. Khi những cây bằng lăng khác đang cùng nhau khoe sắc tím trên cả con đường dài thăm thẳm. Thì chỉ riêng cây bằng lăng ấy lặng lẽ, trụi lá để lộ từng nhánh cây khô cằn và khẳng khiu nhìn mà thương vô cùng.

Một hôm, vào dịp gần cuối năm, cậu ấy bảo rằng có một điều bất ngờ dành cho tôi xem như món quà chia tay nhau để về quê đón Tết cùng gia đình. Cả hai đạp xe bên nhau sau giờ tan lớp.

Khi thoáng nhìn thấy xa xa ở phía trước, một loài cây gì đó cho hoa tím cả một khoảng không trung. Tôi tự hỏi, sao lại có một loài hoa đẹp đến thế nở vào lúc này nhỉ? Nếu là xuân thì hơi sớm, mà nếu là đông thì có vẻ muộn rồi chăng? Trông dáng cây cũng cao to thế này, nhìn thì có nét tương đồng với bằng lăng. Nhưng sao lại có hoa bằng lăng nở vào thời điểm này. Tôi mê đắm nhìn về hướng ấy rồi quả quyết đạp xe nhanh hơn như để cố thu gần khoảng cách với cái cây ấy.

Đến gần, tôi chợt nhận ra đó đúng thật là hoa bằng lăng. Cái cây duy nhất đang say hoa trên tuyến đường này. Giữa con lươn đường phố nhộn nhịp, một loài cây âm thầm nở hoa làm cho khung cảnh nơi đây thêm phần lãng mạn và đặc biệt vô cùng.

Tôi là một đứa yêu màu tím, thích nhất là dọc theo những con đường hoa bằng lăng tím nở rộ cả tuyến đường đi. Lúc hoa đang rộ, có những hôm rảnh rỗi, tôi mon men đạp xe trên con đường rợp bóng hoa bằng lăng. Cứ như thế, tôi đạp mãi, đạp mãi để khám phá xem tận cùng của con đường hoa tím ấy là đâu.

Có nhiều đứa bạn bảo rằng tôi hơi hăm, có sở thích quái đản. Nhưng bạn thân của tôi, cậu ấy chẳng bao giờ bàn luận về điều đó cả. Những lúc cậu ấy rảnh, cũng hay cùng tôi đạp xe như thế. Cậu ấy trầm tĩnh, ít nói, chỉ lẳng lặng đạp kế bên, và dành cho tôi trọn thời gian hưởng thụ khung cảnh tuyệt mỹ ấy. Những cánh hoa bằng lăng cuối mùa lìa đài, tung mình bay theo gió, có khi lả lướt rơi nhẹ xuống mặt đường. Cảnh tượng ấy, luôn khiến lòng tôi chùng xuống, muốn ôm trọn khoảnh khắc ấy vào mắt rồi gói gọn vào tâm trí mình. Tôi cất giữ kỷ niệm cùng những con đường hoa bằng lăng và cậu bạn thân như thế.

Sau giảng đường đại học, mỗi đứa chúng tôi cũng tìm cho mình một sự nghiệp riêng. Cậu bạn tôi cũng không thoát ra khỏi cái quỹ đạo của cuộc sống. Cậu ấy cũng miệt mài làm việc và không còn nhiều thời gian để lặng lẽ bên tôi nữa.

Hôm nay, cũng gần dịp cuối năm, tôi lại một mình đi qua con đường quen thuộc trong thành phố nhỏ thân quen. Con đường mà tôi chọn, mặc dù là nó không rộng rãi, không kéo dài miên man bất tận như những con đường ở thành phố lớn nơi tôi học ngày xưa. Nhưng nơi đây, cũng có tuyến đường rất đặc biệt đối với riêng tôi, tôi không thường gọi đích danh nó mà chỉ gọi là con đường bằng lăng. Và cũng vô cùng bất ngờ, khi tôi lại gặp một gốc cây bằng lăng nghịch mùa. Nó cũng đang trĩu hoa trong khi những cây khác cùng loài đang trong giai đoạn nuôi quả và rụng lá, hoặc đang dưỡng sức cho mùa hoa tiếp theo. Nhìn thấy cái cây ấy, chợt lòng tôi như chìm vào hư ảo. Một cảnh tượng trước mắt tôi, một đôi bạn thân đang đậu xe bên đường, ánh mắt họ cũng say sưa ngắm nhìn về phía tán cây tím ngắt ấy. Ánh mắt cô gái long lanh. Còn tôi, lòng nao nao và giọt nước mắt chực chờ rơi ra khỏi khóe mi. Tôi nhớ ngày xưa ấy. Tôi nhớ cậu bạn thân của tôi. Và tôi nhớ cả tôi của ngày xưa.

Bất giác gật đầu, khẽ cười như để chào cái cây ấy khi tôi lướt qua. Như tôi đang chào một người bạn cũ lâu ngày gặp lại. Dẫu biết rằng, trên thực tế, tôi đang đứng ở một không gian khác, một hoàn cảnh khác, và cả một cái cây bằng lăng khác. Biết mình cần một nghi thức để xác định cột mốc bắt đầu cho những điều sẽ nối tiếp kỷ niệm cũ, tôi thì thầm “Làm bạn nhé, cây bằng lăng nghịch mùa!”

 

Văn Tú

 

 

 

 

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2022

NHỚ NỘI

Cho con hỏi, nội còn ở đó không?

Dõi bước chân con trên những chặng đường.

Như thuở ấu thơ nội luôn dìu dắt,

Dạy con lớn khôn, cư xử với người.

 

Xa nội rồi, con chơi vơi hụt hẫng,

Chẳng biết đi đâu, rồi sẽ về đâu!

Có những khi con rơi vào mụ mị,

Mất nội rồi khác chi người khiếm khuyết.

 

Mắt còn đây mà chẳng tỏ đường đi,

Con vấp ngã bao lần nội có biết?

Chẳng kể hết nỗi đau ấy bằng lời,

Điểm tựa không còn, chân con dè dặt.

 

Nội nơi xa chắc là lo lắng lắm!

Cho đứa cháu khờ mãi chẳng lớn khôn.

Là mong ước, con muốn mình bé lại,

Để nội ngoảnh đầu nói tiếng bảo ban.

 

Giữ ký ức, níu thời gian dừng lại,

Cố mọi điều để quay lại ngày xưa.

Đâu phải rằng con không thể nào lớn,

Mà bởi vì con ích kỷ không buông.

 

Muốn nội kề bên vì con còn nhỏ,

Chút dại khờ ngốc nghếch vậy thôi.

Chứ lớn rồi, con tự mình đi được,

Nội chớ lo, con vẫn ổn nội à!

 

Vẫn kiên cường và nhớ nội khôn nguôi,

Vẫn đi tiếp cuộc hành trình vắng nội.

Ước mong rằng nội trên cao soi xét,

Dẫn đường con dù đang ở phương xa.

 

Con nhủ lòng là nội luôn còn đó!

Dù đôi lần lung lay niềm tin ấy.

Lúc lao đao không thể bám vào đâu,

Nhưng con biết nội còn trong tâm tưởng.

 

Dõi theo con trên những chặng đường,

Nội chỉ mất khi mà con quên hết.

Bao lời khuyên răng, thủ thỉ hàng đêm,

Tháng ngày xưa, trái tim con còn nhớ.

 

Con đã hứa là con không được khóc,

Chỉ mỉm cười tiễn nội về thiên thu.

Ngắm thế gian đang chuyển biến từng ngày,

Và trong đó, có cháu khờ của nội.

 

Con sẽ viết tiếp cuộc đời hạnh phúc,

Vững bước chân để nội khỏi âu lo.

Ngoan như thế, hẳn là nội mãn ý!

Bà cháu ta, vui gặp lại sau này.

 

Văn Tú


 

GỬI EM CHÚT NẮNG

Có ai gửi về, em xin chút nắng

Cho nơi đây thêm ấm lại tình đầu

Cho đông đến thôi không còn rét buốt

Mảnh tim gầy thôi thao thức vì ai.

 

Có ai về, gửi em xin chút nắng

Bớt lao đao giữa giông bão cuộc đời

Chim dang cánh trên bầu trời rộng mở

Cho tình em bay cao vút tự do.

 

Có ai về, cho em xin chút nắng

Sưởi ấm bàn tay thô ráp nhọc nhằn

Cho vơi đi bao nhiêu là buồn tủi

Tìm cho mình nơi cư trú bình yên.

 

Và ai có về, mang theo chút nắng

Gói yêu thương, thắp sáng cả ước mơ

Tìm em nhé, giữa phố thị đông người

Sống lặng lẽ chờ người mang nắng ấm.

 

Chút nắng đông mang hy vọng cùng về

Hoa sẽ nở dù trời còn lạnh giá

Chút nắng đông mang anh về xóm nhỏ

Để cố nhân nhìn nhau khẽ gật đầu.    

 

Văn Tú

Ảnh: Gửi em chút nắng - Tác giả: Văn Tú

 

BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...