Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2022

HÔM NAY TÔI KHỎE

Hôm nay thức dậy, mở cửa ngôi nhà nhỏ, tôi bước ra sân. Những gì buồn vui của ngày hôm qua cũng theo đó mà tan biến sau một đêm dài ngon giấc. Sau những giông bão cuộc đời, tôi tự rút ra kinh nghiệm sống cho mình. Đó là dù có chuyện gì đi nữa, mỗi khi tôi quyết định đi ngủ và nhắm mắt lại, tôi thường sẽ loại bỏ tất cả những buồn phiền ra khỏi đầu mình. Tự thưởng cho bản thân mình một giấc ngủ sâu và lành mạnh nhất có thể. Chỉ có như thế, tôi mới có thể tiếp thêm năng lượng đầy đủ cho ngày tiếp theo và không để chuyện của ngày hôm qua ảnh hưởng đến chất lượng sống của ngày tiếp theo. Đó cũng là cách tôi yêu bản thân mình.

Hít một hơi thật sâu cho không khí trong lành trôi vào sống mũi đi qua khí quản đến cuống phổi. Cảm nhận luồng khí tươi mát có chút lành lạnh của buổi sáng tinh mơ chảy trong cơ thể, tôi như thấy mình tươi mới và tràn trề sức sống cho ngày mới. Sau vài động tác thể dục tay không, giúp máu lưu thông, dòng máu nóng dần lên khiến tôi có thêm năng lượng tích cực. Tiếng gà gáy sáng như một bài hát liên hồi được tua đi tua lại. Tiếng xe máy ngoài đường ngày một gần và nhiều hơn báo hiệu nhịp sống hối hả của ngày mới đã bắt đầu.

Nhìn lên bầu trời xanh được điểm xuyến một ít mây trắng. Trời đã sáng rõ, xa xa phía đằng đông, một vài tia nắng hãy còn yếu ớt chiếu rọi làm cho khoảng trời ấy sáng hẳn ra. Nhìn khung cảnh trước mắt, tôi thầm nghĩ, hôm nay có lẽ trời sẽ nắng đẹp. Cũng nên như thế, bởi vì mấy ngày nay mưa nhiều quá rồi, bầu trời ảm đạm, xám xịt. Quy luật của tự nhiên luôn thế. Mưa gột rửa cái nóng oi bức, mang đến sự mát mẻ. Còn nắng lại có nhiệm vụ hong khô sự ẩm thấp, mang ấm áp đến cho thế gian. Sự cân bằng ấy, cũng đã là một ưu đãi rất lớn của thiên nhiên. Nghĩ về những nơi quanh năm nắng cháy mà xem, hay những nơi quanh năm lạnh giá, chỉ vỏn vẹn một hai tháng có được chút nắng sưởi ấm. Nhìn vào sự khắc nghiệt ấy, thương cho những người dân nơi ấy, ta lại càng thấy mình quá may mắn. Càng như thế, mỗi người chúng ta cần biết trân trọng và bằng những hành động dù là nhỏ bé của mình để cùng chung tay bảo vệ ngôi nhà chung này.

Lấy chiếc đồng hồ theo dõi sức khỏe đeo vào tay, tôi bấm nút đo nhịp tim. Bảy mươi chín. Hôm nay mạch của tôi ổn định, không còn tăng cao vượt khung hay giảm đột ngột dưới mức cho phép nữa. Đấy là một tín hiệu vui đối với tôi. Tiếp tục bấm nút kiểm tra huyết áp, 113/75, huyết áp cũng nằm trong ngưỡng bình thường. Tôi khẽ gật đầu và mỉm cười như để tự khích lệ bản thân. Tốt lắm. Bắt đầu một ngày mới thật khỏe mạnh nhé tôi ơi.

Thế đó, càng lớn tuổi, con người sẽ càng tiếc nuối thanh xuân, càng về già, khi sức khỏe báo động thì mới lo lắng và mơ về cái thời cường tráng. Cũng như tôi đây, trước kia việc thức khuya là chuyện rất thường tình. Có những lần phải làm việc suốt đêm liên tục cả tuần liền. Thế mà chẳng hề hấn gì cả. Nhưng từ khi bước qua tuổi 35, tôi thấy rõ sức khỏe của mình không còn dẻo dai như trước nữa. Hơi muộn nhưng may thay tôi kịp nhận ra và bắt đầu sắp xếp lại thời gian biểu của mình. Có thể lúc này đây, khi bạn đọc bài viết này, bạn sẽ phì cười vì những điều tôi viết rất đỗi bình thường. Nhưng không sao cả. Rồi đến một lúc nào đó, bạn sẽ như tôi, chỉ cần sáng sớm thức dậy, và nhận ra mình khỏe, như thế đã là một niềm hạnh phúc. Hy vọng, bạn sẽ luôn biết yêu thương bản thân mình và nhận thấy vấn đề kịp thời hơn tôi. Hãy trân trọng những thứ mình có, nhất là sức khỏe, bạn nhé!

Văn Tú






Thứ Hai, 19 tháng 9, 2022

ĐỢI NHAU (2)

Em một nửa và anh một nửa

Trái tim yêu, ta đã khắc tên nhau

Dù đang ở hai phương trời cách biệt

Nhớ về nhau, nhớ năm tháng hẹn hò


Ta xa cách đã từ dạo ấy

Trái tim đau chẳng nguyên vẹn nữa rồi

Nơi em đứng đông này gió có lạnh?

Ở nơi đây tuyết đã phủ lối về


Gửi nắng hồng xuyên khắp thế gian

Gửi theo gió, theo ngàn mây trắng ngắt

Gửi lá khô, gửi đất mẹ thân yêu

Mang giúp lời thương nỗi nhớ muôn trùng


Mong em hãy bình yên, mạnh mẽ

Sống vui tươi, mang hy vọng tràn trề

Anh sẽ về vào một ngày gần đấy

Để bên nhau, ta nối lại câu thề.


Văn Tú



ĐỢI NHAU (1)

Anh ở nơi xa ấy

Có nhớ về em không?


Em nơi này vẫn đợi

Bóng hình anh từng ngày

Anh như còn đứng đợi

Nơi đầu ngõ em về


Gió mùa thốc từng cơn

Tóc nâu buồn trong nắng

Đường vắng tanh bóng người

Cành cây trơ trụi lá

Như gửi gió kiếm tìm


Tìm anh trong nắng mới

Tìm trong khúc chiều tà

Tìm trong từng cơn gió

Mang anh về bên em.


Văn Tú



Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2022

HOA NỞ GIỮA TRỜI ĐÔNG - MIỀN HOA NỞ, MIỀN CỦA HY VỌNG

Dù là trong giá rét, dù là trong ấm áp đủ đầy, vạn vật khi còn sự sống là còn hướng đến điều tốt đẹp. Ta từng thấy nhiều hình ảnh đẹp về những mầm xanh vươn lên từ nền đất đá khô cằn. Ta cũng từng thấy những loài cây bé nhỏ lại dẻo dai vượt qua giông bão. Hay những bông hoa dù mỏng manh nhưng vẫn tự hào khoe sắc giữa tuyết rơi tạo nên một khung cảnh vô cùng diễm lệ.

Mặc cho gió thốc mưa sa, mặc cho trời đông buốt giá, chỉ cần chút ấm len lỏi, một số loài cây đã biết trân trọng khoảnh khắc ấy để mà vươn lên, để mà bừng dậy sau giấc ngủ đông co mình vì cái lạnh, để mà làm nên điều kỳ diệu khiến những loài cây khác phải ngưỡng mộ và khiến con người phải say sưa ngắm nhìn. Cũng giống như mỗi chúng ta, dù cho cuộc sống có khó khăn, có những điều chưa như ý, có những điều trở ngại, cũng có những lúc chùn bước. Nhưng rồi vẫn phải mạnh mẽ đi tiếp con đường của mình. Thế thì, thay vì cứ mãi chán chường, cứ mãi loay hoay nghĩ ngợi, sao không lấy đủ năng lượng để mà kịp thời nắm bắt, biến những cơ hội vụt đến thành lợi thế để hoàn thiện chính mình. 

Mỗi tác giả luôn có một góc nhìn và tư duy khác nhau. Nhưng điểm chung ở họ là gom cảm xúc và chọn lọc để viết lên những điều họ nghĩ theo cách riêng của mình. Nếu như một người lí trí không để bản thân mình lún sâu vào đau khổ thì người tình cảm lại muốn sống hết mình cho nỗi đau ấy. Để rồi, dù là thoát ra nhanh chóng hay vẫn còn đắm chìm tận hưởng cảm giác ấy, thì người viết luôn muốn truyền đạt những trải nghiệm ấy của họ một cách tinh tế nhất. Đừng vội khen người lí trí không gì có thể cản được bước chân họ, cũng đừng vội chê họ hời hợt với cuộc đời. Đừng vội khen người tình cảm biết sống thật với lòng mình, cũng đừng vội chê họ yếu mềm cứ vùi mãi vào những niềm đau xưa cũ. Bởi lẽ ai cũng có một cuộc đời để sống, ai cũng có quyền được làm chủ suy nghĩ của chính mình. Trong những lúc người khác còn buông lời dèm pha, biết đâu họ lại cảm thấy bản thân mình thật tuyệt vời, người lí trí kiềm chế tốt cảm xúc của mình, còn người tình cảm hạnh phúc với cảm xúc của bản thân. Hoa nở giữa trời đông dung hòa những điều như thế, mang đến một món ăn tinh thần đủ mọi khía cạnh, đủ mọi góc nhìn. Giúp người đọc được dịp trải qua nhiều cảm xúc khác nhau, nhiều cách nhìn khác nhau. Nhưng chung quy lại, quyển sách muốn mang đến những giá trị tốt đẹp cho cuộc sống này.

Hoa nở giữa trời đông, một tác phẩm chứa đựng những xúc cảm nhẹ nhàng. Giữa những suy tư, giữa những bộn bề, ta lại thấy đâu đó chút bình yên, chút đáng yêu. Giữa những chia ly, giữa những buồn đau, ta lại thấy đâu đó chút hạnh phúc, chút niềm hy vọng.

Hoa nở giữa trời đông như một miền hoa nở rộ giữa khí trời khắc nghiệt, một miền của hy vọng nuôi nấng những tâm hồn còn thổn thức, một nơi dừng chân của những trái tim đồng điệu, một nơi sưởi ấm con tim bạn.

Ảnh: Sách Hoa nở giữa trời đông

 

 

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2022

TRUNG THU NGÀY ẤY

Đêm nay trăng tròn vành vạnh

Giữa Thu êm ả trong lành nhân gian

Trẻ con nô nức xếp hàng

Rước đèn chào đón chị Hằng xuống thăm


Nhớ hồi thơ bé xa xăm

Xe lon lách tách đêm rằm Trung Thu

Đèn lồng thắp sáng quanh khu

Đường làng, ngõ nhỏ vô tư tiếng cười


Còn đây thấp thoáng dáng người

Cha già ngồi chuốt nan cười với con

Bao nhiêu một chiếc đèn lon?

Đèn tre cha vót cho con bao tiền?


Thương cha vất vả chẳng phiền

Lo cho con cái, vẹn nguyên một đời

Mong con được sống thảnh thơi

Có cùng chúng bạn, vui chơi hội đèn


Trung Thu ngày ấy chưa hoen

Mắt còn mong ngóng ngọn đèn năm xưa

Thu nay con đã về chưa?

Cha còn mãi đợi, bánh chừa cháu con.

Văn Tú




Thứ Năm, 8 tháng 9, 2022

CÓ MỘT NƠI NHƯ THẾ

Có một nơi mang tên là miền nhớ

Không định danh, không địa chỉ rõ ràng

Nhưng ai ai cũng sở hữu riêng mình

Đôi ba lần thăm viếng lúc chông chênh


Có khi là những lần đau quặn thắt

Cũng có khi chỉ nhung nhớ bâng quơ

Ghé ở tạm vài giờ xoa dịu bớt

Nỗi nhớ thương chất chứa ở trong lòng


Miền xa xôi là miền trong ký ức

Miền cận kề những mảng nhớ mông lung

Miền sâu lắng nơi cất giữ niềm riêng

Trong vô thức độc hành trên ngõ vắng


Có một nơi mang theo nhiều kỷ niệm

Không cô đơn, không buồn tẻ bao giờ

Vẫn đâu đây bóng dáng thời son trẻ

Miền nhớ đong đầy, miền nhớ trong tim.


Văn Tú



BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...