Thứ Tư, 19 tháng 1, 2022

CHƯƠNG 18 - TỚ KHÔNG ỔN

 

- Hạ Vy!

Có âm thanh trầm ấm, quen thuộc kéo Hạ Vy thoát ra khỏi cơn mơ hồ đang vây lấy cô. Người ấy năm lần bảy lượt nắm chặt vai cô lay mạnh. Hạ Vy ngơ ngác mở mắt nhìn lên thân hình cao to và gương mặt đầy sự lo lắng của Khải Triều, bất giác hỏi:

- Cậu làm gì ở đây?

  Khải Triều còn chưa kịp trả lời, Hạ Vy nhìn quanh, lại ngơ ngác thêm lần nữa khi nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh của phòng y tế trường, cô lại hỏi:

- Sao tớ lại ở đây?

Khải Triều lúc này mới đáp:

- Tớ chờ lâu quá không thấy cậu dắt xe ra nên đi vào nhà xe tìm. Không ngờ thấy cậu loạng choạng rồi ngã nên đưa cậu vào phòng y tế.

Hạ Vy lúc này mới nhớ lại những chuyện ban nãy. Vừa nghe đến tên của người đàn anh, cô chợt có cảm giác vô cùng khó chịu. Sau khi anh ấy nổ máy xe chạy đi thì cô đã tối tăm mặt mũi và ngất đi rồi không còn biết gì nữa. Khi tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây rồi. Hạ Vy gật gù như hiểu ra mọi chuyện. Khải Triều lo lắng hỏi lại:

- Cậu thấy ổn chưa? Lúc nãy cô có đo huyết áp cho cậu, bảo cậu bị tụt huyết áp. Tớ pha cho cậu ly trà đường nè.

Hạ Vy đón lấy ly nước từ trên tay Khải Triều vừa uống vừa xua tay, uống được vài ngụm, Hạ Vy để ly nước lên chiếc bàn bên cạnh giường rồi bảo:

- Tớ không sao. Tớ ổn mà. Không tin cậu xem nè…

Hạ Vy vừa nói vừa bước chân xuống đất, đứng dậy định đi vài bước cho cậu bạn thân yên tâm. Không ngờ mặt đất lại chông chênh khiến cô chới với. Khải Triều nhanh tay đỡ lấy cánh tay đang quơ lung tung vì choáng của Hạ Vy rồi bảo:

- Không cần miễn cưỡng. Thôi, tớ cõng ra xe đi bệnh viện vô nước biển.

Hạ Vy từ chối:

- Không cần, không cần. Chắc tại mới tỉnh lại, tớ chưa thích nghi được. Chút thử lại cho cậu xem.

Khải Triều khom người, xốc Hạ Vy lên lưng mình, cõng ra xe nơi bác tài xế đang chờ cậu bên ngoài cổng trường. Hạ Vy vẫn ngọ ngoạy đòi xuống. Khải Triều hâm he:

- Tớ chỉ còn một chân rưỡi. Cậu không muốn té thì ngồi im, ôm chắc vào.

Hạ Vy lúc này mới nhớ ra: “À, phải. Chân của cậu ấy còn đang bị chấn thương. Sao lại để cậu ấy cõng mình được. Cũng tận 42 ký chứ ít gì!” Nghĩ vậy, Hạ Vy nài nỉ:

- Cậu cho tớ xuống. Tớ tự đi được. Chân cậu đau thế sao mà cõng tớ nổi.

Khải Triều vẫn không có ý định thả Hạ Vy xuống, cậu tiếp tục bước đi và nói:

- Tầm ấy ký của cậu không thành vấn đề với tớ. Chỉ cần cậu ở yên trên lưng tớ là được.

Hạ Vy đành “Ờ” một tiếng rồi ngoan ngoãn ở yên trên lưng Khải Triều để tránh gây thêm gánh nặng cho cậu bạn thân đang hết mình lo cho cô.

Hơn hai tiếng đồng hồ nằm im để truyền nước ở bệnh viện, Hạ Vy có thêm thời gian yên tĩnh để suy nghĩ chuyện vừa xảy ra. Cô tự trấn an: “Có lẽ chỉ là trùng tên. Nếu thật là người đó, thì chắc hẳn đã nhận ra mình. Huống chi, nếu thật sự là người đó thì cũng có sao đâu. Nhận hay không nhận thì mỗi người đều có cuộc sống riêng. Bao năm qua cũng không liên hệ gì.”

Một hôm nọ, khối lớp 12 được tổ chức đi tham quan tại một trường đại học trong thành phố. Hạ Vy, Khải Triều, Tú Linh và Thanh Tùng cùng một số bạn khác trong lớp cũng đăng ký tham gia. Nhà trường thuê ba chiếc xe khách loại lớn để chở học sinh đăng ký đến địa điểm tham quan. Lớp của Hạ Vy được xếp cho lên xe thứ 2, ngồi cùng với các bạn lớp 12/4 và 12/5.

Thanh Tùng bước lên trước để sắp chỗ ngồi cho các bạn. Lớp phó học tập của 12/3 khá chu đáo, nhường những hàng ghế đầu cho các bạn dễ bị say xe. Khi các bạn đã lên gần hết, Hạ Vy bước theo sau Tú Linh lên xe, cả hai ngồi chung dãy ghế. Tú Linh lên trước nên ngồi phía trong gần cửa sổ, Hạ Vy ngồi phía ngoài. Khi các bạn đã an vị hết thì Tùng mới tiến đến hàng ghế còn trống, bên cạnh dãy của Hạ Vy và ngồi xuống.

Khải Triều là lớp trưởng dĩ nhiên phải lên sau cùng để kiểm tra xem lớp còn thiếu ai không. Sau khi kiểm tra danh sách, thấy các bạn đã đến đủ, Khải Triều bước lên, nhìn quanh một lượt rồi tiến đến bên cạnh Hạ Vy nói:

- Cậu qua đây ngồi với tớ.

Hạ Vy từ chối:

- Thôi, cậu ngồi bên đó với Tùng đi. Tớ ngồi với Linh trước rồi mà.

Khải Triều không nài nỉ, quay sang vị trí kế bên Thanh Tùng và định ngồi xuống. Tùng thấy thế cũng lịch sự định nép vào trong để nhường chỗ cho Khải Triều. Nhưng Khải Triều kéo Thanh Tùng lại, ghé tai nói nhỏ:

- Ê, ông qua kia ngồi với Tú Linh đi. Tui có cái tật, lên xe là phải nói chuyện nhiều. Nếu không tui sẽ bị say xe. Ông sợ ồn ào, sợ bẩn thì qua kia, đổi cho Hạ Vy qua đây với tui.

Khải Triều biết tính của Thanh Tùng nghiêm túc, thích yên tĩnh, không thích đôi co, lại càng không thích sự ồn ào của Khải Triều, nên đoán chắc là cậu ta cũng cực ghét khi phải ngồi chung với mình. Lại thêm, bên kia còn có Tú Linh, xem như tạo cơ hội cho cậu ta rồi còn gì, lẽ nào lại không phối hợp để nắm bắt cơ hội được ngồi cạnh cô ấy.

Quả nhiên, Thanh Tùng đứng dậy, bước ra ngoài mà không nhích vào trong nữa. Khải Triều thông thả ngồi xuống vị trí ghế phía ngoài của dãy bên Thanh Tùng đã ngồi trước đó và chờ kết quả. Trong khi đó, Thanh Tùng đưa mắt lườm Khải Triều rồi cũng nép người lách qua cậu bạn lớp trưởng rắc rối, tiến đến gần Hạ Vy, cuối xuống nói:

- Vy qua ngồi với Triều đi, tôi không thích ồn ào.

Hạ Vy nhìn Thanh Tùng khó hiểu, nhưng cũng gật đầu đồng ý. Hạ Vy đứng dậy, bước sang hàng ghế bên cạnh. Khải Triều nở nụ cười đắc chí, đứng dậy nhường chỗ cho Hạ Vy bước vào ghế trong, tiện tay xách hộ cái ba lô nhỏ vẫn còn treo bé búp bê áo tím mà cậu đã tặng cô hồi đầu năm học. Sau khi đổi chỗ, Hạ Vy quay sang nói với Khải Triều:

- Cậu lại giở trò khỉ gì nữa vậy?

Khải Triều thản nhiên cười đáp:

- Tớ có giở trò gì đâu. Cậu ta tự nguyện đổi cơ mà.

Hạ Vy nhìn cậu bạn ương ngạnh của mình, lắc đầu chào thua. Ở hàng ghế bên kia, Tú Linh một tay vịnh lên thành cửa sổ, người hơi ngã về hướng cửa, một tay tì vào thành cửa sổ và bàn tay chống lên gò má. Những lọn tóc con bay bay do gió từ khe cửa sổ hé mở thổi vào. Ở ghế bên cạnh, Thanh Tùng vẫn nghiêm trang ngồi khoanh tay trước ngực, thắm thoắt lại khẽ nhìn về phía cô bạn trầm tĩnh đang ngồi lặng lẽ ngắm nhìn cảnh bên ngoài đang vùn vụt lướt qua. 

Ngồi xe tầm ba mươi phút thì đến nơi. Cả lớp từng người một lần lượt bước xuống xe. Đón chào họ là hai anh chị sinh viên đang đứng trước cửa xe, tay cầm cờ hiệu vẫy chào. Hạ Vy nhận ra anh sinh viên ấy chính là Nhật Phong, tay còn lại của anh còn cầm thêm một cái loa để hướng dẫn mọi người nghe được rõ hơn.

Vừa nhìn thấy Nhật Phong, Hạ Vy đã gật đầu cuối chào. Nhưng theo sau đó là Khải Triều, đã thấy cậu bạn hào hứng chào hỏi:

- Hôm nay anh làm hướng dẫn à?

Đàn anh gật đầu, khẽ cười thay lời đáp. Hạ Vy kéo Khải Triều lại hỏi nhỏ:

- Cậu biết anh Nhật Phong nữa à?

- Anh của Phù Dung. – Khải Triều cũng ghé tai Hạ Vy và giải thích thêm.

Hạ Vy ngẩn người ra một lúc, chợt nhớ ra Phù Dung chính là người bạn hàng xóm thân thiết trước đây của Khải Triều mà cô có dịp gặp mặt lúc cùng Khải Triều chờ Tường Vi đi thi cuối cấp. Bỗng chiếc ba lô đang đeo trên vai Hạ Vy như được xách ngược lên. Hóa ra là Khải Triều kéo Hạ Vy đi theo đoàn người tham quan khắp nơi trong trường theo sự hướng dẫn của Nhật Phong và người bạn đồng hành của anh.

Môi trường đại học đúng thật như một chân trời khác lạ. Không gian rộng rãi, nhiều tòa nhà cao đến tận năm tầng, quy mô hoành tráng, các anh chị sinh viên thì năng động và hòa đồng. Nhóm của Hạ Vy, Khải Triều, Thanh Tùng, Tú Linh và nhiều bạn khác được các anh chị sinh viên dẫn đi thăm thú khắp nơi.

Sau chương trình tham quan có hướng dẫn và nghe giới thiệu về các ngành đào tạo tại trường, cả bọn còn được tổ chức cho chơi một số trò chơi vận động và tham quan tự do. Tú Linh chọn một ghế đá gần nơi các bạn đang vui đùa để ngồi vẽ. Lát sau, Thanh Tùng cũng yên lặng đến đứng phía sau chăm chú nhìn từng nét vẽ dịu dàng của cô bạn. Một chiếc lá rơi xuống, nằm yên trên vai cô, Thanh Tùng nhẹ nhàng đưa tay nhặt chiếc lá. Tú Linh giật mình quay lại, ngạc nhiên hỏi:

- Tùng đến khi nào thế?

- Cũng được một lúc. – Thanh Tùng dịu dàng đáp.

Thấy Tú Linh xếp gọn dụng cụ vẽ vào cặp, Tùng hỏi:

- Không vẽ nữa à?

Tú Linh khẽ cười, lắc đầu, trả lời:

- Khi khác sẽ vẽ tiếp. Giờ nói chuyện với Tùng. Đi dạo không?

Tùng gật đầu đồng ý. Cả hai rời đi, lặng lẽ bước cạnh nhau. Một lúc lâu sau, cảm thấy không gian quá yên lặng, Tùng mở lời:

- Linh đã chọn được ngành học chưa?

Tú Linh gật đầu, đáp:

- Ừ. Còn Tùng?

Tùng ân cần đáp:

- Ừ, Tùng sẽ học Kiến trúc sư.

Tú Linh trầm tư, bước chân chậm lại, khẽ nói một mình:

- Vậy à. Kiến trúc sư. Có lẽ Tùng sẽ chọn một trường danh tiếng về lĩnh vực này để học. Gia đình Tùng có điều kiện. Có lẽ không còn bao lâu nữa, đã phải chào tạm biệt rồi.

Tùng quay sang, phát hiện mình đã hơn bạn khoảng hai bước chân nên dừng lại đợi và hỏi:

- Sao thế?

Linh khẽ lắc đầu, bước nhanh hơn để bắt kịp Tùng, rồi đáp:

- Không có gì.

Cả hai lại im lặng đi bên nhau. Không khí tiếp tục chùng xuống. Chốc lát, Linh bước chậm lại, mắt nhìn xuống mặt đường. Nhưng lần này, Tùng không để Tú Linh tụt lại, cậu cũng bước chậm rãi hơn để đợi cô bạn cùng đồng hành.

Một lúc sau, Tùng khẽ nắm lấy tay Tú Linh, phá vỡ không gian yên tĩnh giữa hai người, cậu nói:

- Đừng lo. Chúng ta sẽ còn chung đường.

Tú Linh ngạc nhiên ngẩng mặt nhìn Thanh Tùng, nhưng không rụt tay lại. Cô khẽ mỉm cười, rồi cũng dùng thêm lực, nắm lấy bàn tay của Thanh Tùng. Cả hai lại lặng lẽ bước bên nhau.

Chợt, từ phía sau có một bàn tay vỗ mạnh lên vai Tú Linh. Kế tiếp là cả cánh tay thon nhỏ đã choàng hẳn lên vai cô. Là Hạ Vy. Sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Vy làm cho Thanh Tùng và Tú Linh đều ngại ngùng, cả hai vội buông tay nhau ra. Hạ Vy tiến nhanh lên chặn trước mặt hai người, vừa kéo tay hai người bạn đặt lên nhau vừa nói:

- Không được buông tay nhau ra. Nếu không, tui sẽ… giành mất của bồ bây giờ.

Hạ Vy còn chưa kịp ra oai thì Khải Triều từ phía sau đã tiến đến, túm lấy búi tóc củ tỏi của chiếc đầu thấp lè tè dưới ngực mình, nói:

- Cậu mà giành với ai hả? Đi ra đây với tớ.

Nói rồi Khải Triều cứ thế xách Hạ Vy đi nơi khác. Hạ Vy vẫn la hét, với tay gỡ bàn tay to lớn của Khải Triều ra khỏi búi tóc của mình:

- Cậu thả tớ ra. Biết đau không hả?

Khải Triều buông tay, nhưng lại chuyển sang túm lấy chiếc ba lô Hạ Vy đang mang, vừa xách lên cao vừa nói:

- Đau cho cậu nhớ.

Hạ Vy giải thích:

- Tớ chỉ nói vậy thôi. Chứ có làm thiệt đâu.

Khải Triều lúc này mới chịu thả Hạ Vy ra, cậu nói tiếp:

- Nói cũng không được. Nói rồi sẽ thành quen, in vào trong đầu. Thành suy nghĩ thì sẽ có lúc thành hành động. Cậu chỉ được thích một ai đó là vì thật lòng thích mà thôi. Không được thích người khác chỉ vì để chọc giận ai đó.

Hạ Vy nhân cơ hội được thả ra, đưa tay chỉnh lại cái ba lô vẫn còn bị lệch sang một bên, nói tiếp:

- Nói gì chả hiểu.

Khải Triều bâng quơ:

- Lớn chút sẽ hiểu.

- Cậu lớn hơn tớ chắc? Còn nhỏ hơn người ta tận mấy tháng. – Hạ Vy sâu cay đáp lại.

Khải Triều cũng không thua, vừa chỉ tay gõ vào bên thái dương của mình, vừa nói:

- Trưởng thành hay không là ở cái đầu. Hơn có vài tháng, có sá gì.

Hạ Vy càng không chịu thua:

- Đối với tớ, cậu chỉ là một đứa con nít lớn xác. Suốt ngày chỉ biết phá phách và ăn hiếp tớ.

Khải Triều tiếp lời:

- Còn đối với tớ, cậu cũng chỉ là một cái máy chỉ giỏi nhồi nhét mấy cái kiến thức trong sách vở, còn chả hiểu bản thân mình nghĩ gì.

Hạ Vy hếch mặt, liếc xéo cậu bạn, nói:

- Vậy cậu chơi với cái máy làm gì? Đi kiếm người khác mà nói chuyện hén.

Khải Triều xoa xoa phần tóc mái trước trán Hạ Vy, cầu hòa:

- Nhưng máy này là bản giới hạn. Đem về khỏi cần cài chương trình cũng lãi nhãi bên tai suốt, giúp tớ luyện não tốt lắm. Dại gì mà bỏ.

Vừa lúc ấy, Khải Triều và Hạ Vy đi ngang qua vị trí Nhật Phong đang đứng. Thấy cả hai bước đến, Nhật Phong cũng tiến về phía họ. Là một người ít nói, nhưng Nhật Phong lại mở lời trước:

- Có thể cho anh mượn Hạ Vy một lúc được không?

Khải Triều đành gật đầu rồi bước tiếp, nhường không gian lại cho hai người họ nói chuyện. Hạ Vy hỏi:

- Có chuyện gì không đàn anh?

Nhật Phong có vẻ hơi ngạc nhiên, nói:

- Cách xưng hô của em lạ nhỉ? Hình như em gọi mỗi người bạn một danh xưng khác nhau thì phải?

Hạ Vy gãi đầu, nhớ lại cách mình nói chuyện với mọi người, rồi tổng kết lại:

- À, em có thói quen, thân nhau quá thì tui-ông, tui-bà cho gọn. Còn lịch sự chút thì kêu bạn, kêu bồ. Còn khách sáo hơn thì xưng tên. Cũng khá rắc rối nếu mới quen biết mà nghe em nói chuyện.

Nhật Phong thắc mắc:

- Vậy còn anh thì sao?

- À, em hay gọi các anh chị khóa trên như vậy. Nghe thân mật. – Hạ Vy vừa đáp vừa cười hiền.

Nhật Phong kết luận:

- Vậy chắc Khải Triều là một người đặc biệt với em nhỉ?

Hạ Vy không cần suy nghĩ, hớn hở đáp:

- Cậu ấy đó hả? Cậu ấy là một ngoại lệ. Cũng có thể xem là một người đặc biệt đối với em.

Nhật Phong tươi cười, nói tiếp:

- Vậy à? Vậy anh cũng yên tâm rồi.

Hạ Vy càng thêm phần khó hiểu, mới gặp nhau có vài lần, nói chuyện với nhau cũng không nhiều, lẽ nào đàn anh lại có phần quan tâm đặc biệt đến mình như thế. Việc Hạ Vy có một người bạn đặc biệt lại làm cho anh ấy cảm thấy an tâm. Không thể giải thích được lý do, Hạ Vy hỏi thẳng:

- Sao đàn anh lại nói vậy?

Ngừng lại vài giây lưỡng lự suy nghĩ, nhưng cuối cùng Nhật Phong cũng nói tiếp:

- Em thật sự không nhận ra anh?

Hạ Vy nhìn Nhật Phong thật kỹ như để nhớ lại xem mình có để sót chi tiết nào không. Cuối cùng, cô khẳng định:

- Thì nhận ra chứ. Lần trước gặp ở trường em, chúng ta đã chính thức làm quen rồi mà.

Nhật Phong lắc đầu, nói:

- Không phải. Chúng ta đã biết nhau từ nhiều năm trước. Em thật sự không nhận ra anh?

Hạ Vy lục lại ký ức lần nữa. Quả thật, cô không thể nhớ ra đã từng gặp anh ấy trước đây là khi nào. Chỉ nhớ lần đầu tiên gặp anh ấy là lúc xảy ra tai nạn xe. Hạ Vy lắc đầu thay cho câu trả lời.

Nhật Phong nghĩ, nếu chỉ nói suông e là không thể thuyết phục được. Thế là anh cho Hạ Vy số điện thoại liên lạc và mời Hạ Vy cuối tuần đến nhà anh một chuyến. Hạ Vy lấy làm lạ, vừa tò mò vừa thắc mắc, nhưng anh ấy cũng không giải thích gì thêm, chỉ hứa rằng khi cô đến thì anh sẽ giải thích cho cô biết. Hạ Vy chào tạm biệt Nhật Phong rồi tiếp tục đi tham quan.

Trên đường về, xe lăn bánh êm êm. Cả bọn học sinh đã quá mệt mỏi vì cả ngày đi dạo quanh khuôn viên rộng lớn của ngôi trường mới nên ai nấy đều mệt nhoài. Đa phần đã chìm vào giấc ngủ sau khi lên xe được ít phút. Khải Triều vẫn ngồi cùng Hạ Vy. Cậu bắt chuyện:

- Nè, lúc nãy Nhật Phong nói gì với cậu?

Hạ Vy nghĩ lại vẫn còn thấy lạ, nhưng cũng đáp lời:

- À, chỉ mời về nhà chơi một chuyến vào cuối tuần này.

Khải Triều căng thẳng, hỏi:

- Rồi cậu đồng ý à?

Hạ Vy gật đầu. Khải Triều càng thêm lo lắng:

- Tự nhiên đến nhà anh ta làm gì?

Hạ Vy cũng băn khoăn đáp:

- Không biết. Nói là đến rồi mới nói. Hay cậu đi chung với tớ nhé. Sẵn ghé thăm Phù Dung.

Khải Triều cân nhắc:

- Nhưng cuối tuần này ba kêu tớ đến công ty phụ ba. Sợ là không đi cùng cậu được. Hay là hẹn bữa khác đi.

Hạ Vy chỉ “Ừ” cho qua chuyện vì tính cô luôn giữ lời hứa, không thích hẹn lần hẹn lựa. Cô nghĩ, chắc hẳn là đàn anh có chuyện khó nói nên mới làm như vậy, chắc cũng không có ý gì đặc biệt. Chợt, Khải Triều dùng vai hất nhẹ vào vai Hạ Vy, đồng thời ngước mặt và hướng ánh nhìn sang hàng ghế bên cạnh, bảo với Hạ Vy:

- Cậu nhìn kìa.

Hạ Vy cũng nhạy bén, lấy tay bịt miệng Khải Triều lại, cô nói:

- Cậu nói nhỏ thôi.

Thì ra bên kia, Thanh Tùng và Tú Linh đã ngủ thiếp đi. Cả hai tựa đầu vào nhau, tay trong tay tự lúc nào. Khải Triều ngưỡng mộ, nói:

- Tớ cũng muốn có người làm gối đầu cho tớ.

Hạ Vy chen vào:

- Thì kiếm bạn gái.

Khải Triều than thở:

- Nhiều quá không biết chọn ai.

Hạ Vy thắc mắc:

- Chứ không phải cậu chọn được rồi à?

Khải Triều ngạc nhiên, chỉnh lại tư thế, nghiêm túc hỏi:

- Sao cậu biết?

Hạ Vy tự hào như bản thân đã xuất sắc phát hiện ra một điều bí mật:

- Thì chẳng phải cậu và Phù Dung là thanh mai trúc mã từ nhỏ sao? Yêu thầm người ta rồi đúng không?

Khải Triều có phần thất vọng, nhưng sau đó lại tỏ ra điệu bộ người lớn, dùng ngón tay trỏ đẩy nhẹ vào một bên đầu của Hạ Vy, thất vọng đáp:

- Vậy mà cũng bảo bạn thân của tớ. Cậu chả hiểu gì về tớ cả.

Hạ Vy lấy lại thăng bằng sau cú đẩy của Khải Triều, đồng thời đưa tay sửa lại mái tóc có phần lệch vì lực tác động từ bàn tay to lớn của người ngồi bên cạnh. Lần này, cô không dám đôi co thêm. Vì đúng thật là cô không dám nhận đã hiểu Khải Triều. Huống chi cậu bạn này của cô quá là nổi tiếng trong trường. Việc cậu ta có nhiều người theo đuổi là chuyện ai cũng biết. Nhưng trong lòng cậu ấy để ý đến ai thì có lẽ chỉ có cậu ấy mới rõ. Cô cũng không tiện chen vào cuộc sống và suy nghĩ riêng tư của cậu ấy.

Thời gian trôi qua, rồi buổi hẹn cuối tuần với Nhật Phong cũng đến. Hạ Vy một mình đạp xe đi đến chỗ hẹn. Cả hai đã hẹn gặp nhau ở trước cổng trường tiểu học, nơi mà Tường Vi thi cuối cấp lần trước. Nhìn từ xa đã thấy Nhật Phong đứng đợi, Hạ Vy tăng tốc nhanh hơn. Sau khi gặp nhau, Nhật Phong dẫn đường cho Hạ Vy chạy theo về nhà mình.

Đến nơi, Hạ Vy e dè bước xuống, theo chân Nhật Phong đi vào trong chào hỏi. Đón Hạ Vy là Phù Dung. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Vy. Với giọng điệu đầy ngỡ ngàng và có phần chua cay, Phù Dung lên tiếng trước:

- Thì ra là chị à? Sao ai chị cũng quen hết vậy?

Hạ Vy chưa hiểu vì sao Phù Dung lại có thái độ như vậy nhưng cũng lịch sự gật đầu chào. Thấy thế, Nhật Phong mắng yêu Phù Dung:

- Phù Dung, em đừng trẻ con như thế. Nói chuyện với chị gì kỳ vậy?

Phù Dung nói tiếp:

- Chị ấy suốt ngày đeo theo anh Khải Triều. Giờ thì lại về nhà chúng ta. Nếu không phải lần đó chị ấy ra mặt giúp em đuổi bọn người xấu đi. Em chả thèm kêu chị nữa đâu.

Nhật Phong định nói thêm nhưng Hạ Vy đã ngăn lại. Hạ Vy không phải lần đầu mới biết Phù Dung, qua quan sát cũng hiểu được đôi chút tính tình và tâm ý của cô nàng, bèn nói nửa đùa nửa thật để không khí bớt căng thẳng:

- Vậy là dù sao đi nữa thì em cũng đồng ý gọi chị bằng chị rồi đúng không? Không sao, chưa hiểu nhau thì từ từ mình tìm hiểu. Với lại,… Phù Dung cũng biết là chị thân với Khải Triều nhất mà, thế có muốn chị làm quân sư cho không?

Phù Dung nghe thấy vậy, gương mặt không giấu được niềm vui, nhưng cũng gượng gạo bảo:

- Để xem biểu hiện của chị đã.

Hạ Vy cười tươi, như vậy là coi như huề. Không khó để dỗ dành một cô bé khi biết được điểm yếu của cô ấy. Huống chi, điểm yếu này, Hạ Vy lại còn nắm chắc trong lòng bàn tay. Mặc dù Khải Triều từng chối quanh nhưng về phía Phù Dung, Hạ Vy không khó nhận ra sự ngưỡng mộ và niềm tin của cô bé đặt vào anh bạn này.

Cũng lúc này, từ dưới bếp bước lên là một người phụ nữ trung niên, tay bưng dĩa trái cây đã gọt sẵn, gương mặt niềm nở tươi cười. Hạ Vy đoán là mẹ của Nhật Phong, nên lễ phép cuối đầu chào:

- Dạ con chào bác.

Mẹ của Nhật Phong vui vẻ mời Hạ Vy đến ghế sô pha ngồi và dùng trái cây. Vừa đưa cho Hạ Vy chiếc nĩa đã ghim sẵn miếng táo, bà nói:

- Con là Hạ Vy đó hả? Lần đầu gặp nhau nhưng con cứ coi như người nhà nhé. Con ăn táo đi. Chắc ba Nhật Phong sắp về rồi. Sáng bác đi chợ, quên mua ít gừng hấp cá đãi con nên ông ấy chạy ra chợ mua giúp.

Hạ Vy có phần rụt rè và hồi hộp vì qua lời nói của bác gái, cô đoán chắc có lẽ Nhật Phong đã báo cáo khá rõ với phụ huynh về việc hôm nay cô xuất hiện tại đây. Lại thêm việc cô đến nhà có vẻ làm cho gia đình của Nhật Phong phải tất bật, cảm giác bản thân có chút áy náy, Hạ Vy nhanh nhẹn đưa hai tay đón lấy chiếc nĩa từ tay mẹ của Nhật Phong vừa nói:

- Dạ, con đến chơi một chút rồi về. Phiền hai bác bận rộn chuẩn bị. Con thấy ngại quá.

Mẹ của Nhật Phong vui vẻ lắc đầu bảo:

- Có gì đâu mà ngại. Thôi, con ở chơi nói chuyện với Phong và Dung nhé. Bác xuống bếp một chút.

Hạ Vy vội vàng đứng dậy, định đi theo vào bếp, nói với theo:

- Hay là để con vào phụ bác.

Nhưng mẹ của Nhật Phong cản lại:

- Thôi, thôi. Con cứ ngồi chơi. Muốn phụ, thiếu gì cơ hội. Lần sau đến, bác cho phụ. Lần này thử tay nghề của bác xem có vừa ý không.

Nhật Phong cũng đưa tay giữ Hạ Vy lại, nói:

- Không sao, em cứ ngồi chơi. Nói chuyện với bọn anh này. Lát ba về, gặp em chắc ba mừng lắm. Mẹ nấu chắc cũng sắp xong rồi. Chỉ còn một món thôi. Không cần phụ đâu.

Hạ Vy trở lại ngồi vào chỗ của mình, suy nghĩ mông lung: “Ôi, sao mà như trong phim, giống mấy cảnh đi ra mắt gia đình bạn trai thế này. Làm sao đây? Có cái gì đó không ổn ở đây vậy ta? Hay do mình lo lắng quá. Chẳng phải là đến để biết nhà thôi sao. Chuyện mà Nhật Phong sắp nói chắc là quan trọng lắm. Cái cậu Khải Triều này, không chịu đi chung giải vây cho mình. Cứ như thế này, ngại thật.”

Lát sau, một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi, chạy xe máy vào sân. Ông ấy vừa dựng xe thì Phù Dung cũng đã chạy đến, đưa tay nhận lấy bịch đồ đem vào trong cho mẹ. Khi ông ấy bước vào, Hạ Vy lễ phép đứng dậy định chào hỏi. Nhưng nào ngờ, càng nhìn kỹ ông ấy, Hạ Vy càng như chết lặng. Sau vài giây yên lặng như để tập trung xác nhận, cuối cùng Hạ Vy sững sờ thốt lên:

- Ba…

Người đàn ông ấy cũng dừng lại ở cửa vài giây, bất ngờ trước hành động của Hạ Vy. Sau khi lấy lại bình tĩnh, ông tiến đến ôm chầm lấy Hạ Vy, nói:

- Con gái. Lâu rồi không gặp. Ba còn tưởng con sẽ không nhận ra ba nữa.

Hạ Vy cũng không khỏi bất ngờ vì hành động ấy, nhưng dường như cô cảm nhận bản thân đã trưởng thành hơn nhiều, cũng không bốc đồng nữa. Cứ ngỡ rằng nếu có một ngày vô tình gặp lại ông ấy, cô sẽ trút hết nỗi hận bị bỏ rơi mười mấy năm nay, sẽ hỏi ông ấy vô số câu hỏi bởi cô có quá nhiều khúc mắc không thể tự trả lời. Nhưng giờ đây, cô lại không nói được lời nào, cũng không đẩy ông ta ra, cũng không nghĩ bản thân mình còn hận ông ta nữa.

Sau giây phút nhận nhau, Hạ Vy cũng ít nói hơn. Hay nói đúng hơn là trước cú sốc, bản thân cô không còn nghĩ được nhiều để có thể lanh lợi tiếp chuyện như ban đầu. Phần vẫn còn bối rối vì không biết sẽ cư xử như thế nào cho đúng. Chỉ biết một điều, nay tất cả đều đã trưởng thành.

Người anh hai ngày nào cô còn chưa kịp thừa nhận và ít khi tôn trọng do cái tính trẻ con, cứ nghĩ kẻ đó đã giành mất ba của mình, làm ba mẹ mình chia tay. Thì cũng đã đến lúc nghĩ thoáng hơn, mở rộng lòng mình, chào đón thêm nhiều mối quan hệ mới, hàn gắn mối quan hệ cũ. Nhận lại ba, có thêm dì và cả anh hai lẫn em gái. Nếu nghĩ tích cực hơn thì quả thật ông trời cũng có vẻ không bạc đãi cô lắm. Vì ít ra, trước mắt cô, gia đình này, họ nồng hậu chào đón cô, họ cởi mở với cô.

Nhìn cách mà họ quây quần bên nhau, cùng nhau ngồi vào bàn ăn, vui vẻ trò chuyện, ân cần hỏi thăm để hiểu về cô hơn. Chợt cô nhận ra, cô cũng từng mơ ước có một gia đình như thế, cô cũng từng ngưỡng mộ gia đình của Khải Triều như thế. Và bây giờ, dù đây không thật sự là gia đình của cô, nhưng cũng có thể xem đây là một điều hạnh phúc mà cô đã chạm tới được. Hạ Vy cảm thấy biết ơn vì số phận đã không quá khắc nghiệt với cô, đã cho cô cơ hội trùng phùng, cơ hội để hiểu về những người thân trong cuộc đời mà cô vô tình đã bỏ lỡ họ trong quá khứ.

Sau bữa tiệc gia đình, ba của Hạ Vy và Nhật Phong gọi cả hai vào phòng riêng để nói chuyện. Ông nói với Hạ Vy:

- Nếu Nhật Phong đã tìm gặp và dẫn con về đây gặp ba thì ba cũng có chuyện muốn nói với con.

Hạ Vy chăm chú lắng nghe, ông nói tiếp:

- Thật ra con và Nhật Phong không phải là anh em ruột. Nhật Phong là con của một người bạn hay nói đúng hơn là một người ân nhân của ba. Ngày đó, nếu không phải ông ấy ra tay cứu giúp, thì ắc hẳn là ba đã không còn. Nhưng chính vì sự việc lần đó, mà ông ấy cũng đã ra đi. Trước khi ông ấy mất, đã gửi gắm vợ con lại nhờ ba lo lắng. Nhưng sau đó không lâu, mẹ của Nhật Phong cũng bị tai nạn mà qua đời. Ba đã hứa sẽ thay anh chị ấy nuôi dưỡng Nhật Phong. Khi các con còn nhỏ, cũng là khi gia đình của Nhật Phong chưa gặp biến cố, ba và ba của Nhật Phong cũng từng có ý kết thông gia. Đó cũng là lời hứa của ba với người đã khuất và bây giờ ba vẫn đau đáu trong lòng.

Hạ Vy ngạc nhiên nhìn sang Nhật Phong, anh ấy có vẻ điềm tĩnh như đã biết chuyện này từ trước. Cô còn chưa kịp nghĩ thông vấn đề thì Nhật Phong đã lên tiếng:

- Hôm nay con dẫn Hạ Vy về cũng là vì chuyện này. Một là con biết những năm qua vì con mà ba bị Hạ Vy hiểu lầm. Cũng vì con mà ba và mẹ của Hạ Vy đã ly hôn. Con cảm thấy rất có lỗi. Nhưng lúc ấy, con còn nhỏ, chưa thể quyết định được. Bây giờ chúng con đã lớn hết rồi, con nghĩ Hạ Vy cũng đã hiểu chuyện. Ba có thể cho con xin hủy hôn ước ngày xưa có được không? Con muốn nghe theo con tim mình, tự theo đuổi hạnh phúc của riêng mình. Và con nghĩ, Hạ Vy cũng cần được tự do thích người mà em ấy thích chứ không muốn trói buộc cả đời với một người mà em ấy chỉ mới gặp một đôi lần như con. Vả lại, cả hai đều có cuộc sống riêng, căn bản cũng không hiểu nhiều về nhau, nếu cố gắng tiếp cận cũng chỉ là gượng ép.

Hạ Vy lúc này từ trong mơ hồ, đã hiểu rõ nguồn cơn. Biết rằng cuộc gặp gỡ này, người trong cuộc mỗi người một chủ đích, mỗi người một niềm riêng. Ba thì mong gặp lại con gái, nhưng chắc hẳn cũng đã rất khó khăn để quyết định khi nói ra những chuyện trong quá khứ trước đứa con mới nhận lại. Anh hai thì úp mở để gọi mình đến, hóa ra ngoài mục đích nhận người thân thì cái chính là hủy hôn. Dì thì chào đón đứa con của vợ trước bằng một bàn tiệc và ghi điểm tuyệt đối vì sự thân thiện và hiếu khách. Em gái thì ngạc nhiên khi biết chị kế lại là bạn thân của người mà cô bé thích, suýt chút nữa đã trở thành kẻ đối đầu với nhau.

Chỉ riêng cô là bị động tiếp nhận thông tin. Vừa bỡ ngỡ nhận ra vốn dĩ ba ruột mình vẫn ở quanh quẩn trong thành phố này nhưng mười mấy năm trời cô chưa từng gặp lại. Bỏ qua hết những hiềm khích trước đây, còn chưa kịp mừng vì đàn anh, người biết thổi sáo rất hay kia lại chính là anh hai của mình. Thì ngay sau đó lại biết tin anh hai không phải là anh hai ruột. Chưa kịp bình tâm thì lại sốc khi biết bản thân được hứa gả cho con trai của một người ân nhân đã cứu mạng ba mình, người mà cô vẫn nghĩ đó là anh hai mặc dù trong thâm tâm cũng không dễ dàng gì chấp nhận. Và rồi sau đó lại là một màn từ hôn có một không hai.

Thông suốt mọi điều, cảm thấy sống mũi cay cay, Hạ Vy nói:

- Con hiểu rồi, nhưng hôm nay gặp mặt, có vội vàng không ba khi cho con biết nhiều chuyện như thế. Dù sao thì con cũng rất cảm kích và xin tiếp nhận hết. Kể cả việc anh hai, à không, anh Nhật Phong đã nói. Anh ấy từ chối cũng phải thôi. Không lẽ cứ phải dây dưa với nhau mãi như vậy sao ba? Trên thế gian này còn rất nhiều người ngoài kia, sao cứ phải gả con cho anh ấy thì mới là trả ơn. Trả ơn mà người ta chịu tiếp nhận thì mình trả mới có ý nghĩa. Đằng này, người ta không cần thì có ý nghĩa gì đâu. Rồi cuộc sống không hạnh phúc. Con không muốn giống với ba và mẹ trước kia, suốt ngày cãi vã chỉ vì không hiểu nhau.

Nhật Phong ngắt lời Hạ Vy:

- Hạ Vy, anh không có ý đó. Anh không phải chê bai. Nhưng anh không muốn hai chúng ta ràng buộc nhau chỉ vì lời hứa của ba với ba anh. Em có tự do của em. Anh cũng có tự do của anh.

Hạ Vy hít một hơi dài, lấy lại bình tĩnh, vội chớp mắt vài lần thật nhanh như để ngăn cản một thứ không nên xuất hiện lúc này. Một thứ trong suốt, có vị mặn, sắp tràn ra từ đôi mắt ấy. Cô gật đầu, đồng cảm với Nhật Phong, tươi cười tiếp lời:

- Em hiểu chứ, anh cũng có ý tốt mà thôi. Không sao.

Nói rồi, Hạ Vy quay sang ba mình, đề nghị:

- Coi như kết thúc chuyện này ở đây có được không ba? Con với anh Nhật Phong trước tiên làm bạn, sau nữa làm anh em. Anh trai, em gái cũng có thể đỡ đần nhau khi cần. Sau này tụi con cũng có thể giúp nhau hết mình, chăm sóc lẫn nhau, gắn kết như thế chắc bác trai cũng an lòng vì anh Nhật Phong sẽ không đơn độc. Chắc bác ấy sẽ vui hơn nếu anh Nhật Phong tìm được hạnh phúc thật sự dành cho anh ấy.

Ba của Hạ Vy nghĩ ngợi một lúc, rồi nói:

- Tùy hai đứa.

Sau buổi nói chuyện, Hạ Vy ra về. Đến nhà cũng đã hơn ba giờ chiều. Khải Triều đã xong việc, ghé nhà và đang phụ nội đào khoai sau vườn. Hạ Vy thay đồ rồi cũng ra vườn. Khải Triều hỏi:

- Đi chơi vui không?

Hạ Vy ngẫm nghĩ một lúc, kết luận:

- Chắc cũng vui. Mà cậu đến làm gì? Hóng chuyện à?

Khải Triều vẫn cặm cụi đào, không ngước nhìn Hạ Vy, cậu nói tiếp:

- Hóng gì đâu. Thay cậu báo hiếu với nội.

Hạ Vy không nói thêm, vì cũng đang cảm thấy có lỗi khi những năm qua đã để nội phải vì mình mà vất vả quá nhiều. Cô quay sang nói với nội:

- Nội ơi, hôm nay con đến nhà anh bạn. Mới biết ảnh là anh hai đó nội.

Nội của Hạ Vy đang nhổ cải ở luống rau bên cạnh, ngừng lại vài giây, bà ngập ngừng nói:

- Vậy… con gặp ba con rồi à?

- Dạ! – Hạ Vy đáp.

Thấy cháu đáp nhanh, cũng không có biểu hiện gai góc như trước đây khi nhắc đến ba mẹ, nội của Hạ Vy nói tiếp:

- Hôm nay gặp chuyện bất ngờ lớn. Con có sao không?

Hạ Vy vui vẻ đáp:

- Dạ, con không sao đâu nội. Chuyện đã qua lâu rồi. Ba, dì, anh hai và cả em gái đều tốt với con. Nội cứ yên tâm.

Nội gật đầu, hiền từ tâm tình thêm:

- Cháu của nội không sao là nội yên tâm. Ba con và gia đình họ tốt thì thường xuyên tới lui, thắt chặt tình thân. Còn nếu họ không thích mình, cũng không sao con à. Chúng ta có cuộc sống của chúng ta, họ sống cuộc sống của họ. Hòa nhập được thì tốt. Không thì thôi, xem như xưa nay vẫn vậy.

Hạ Vy chạy lại bên nội, ôm chầm lấy cánh tay đang nhổ rau của nội. Cô tựa đầu vào vai người bà thương yêu của cô và nói:

- Dạ, nội. Miễn là không giành nội với con là được. Con bỏ qua hết.

Khải Triều nghe thế, vừa đưa tay quẹt ngang giọt mồ hôi trên trán, nói:

- Đố đứa nào dám giành nội với cậu. Nguyên mảnh vườn này, không còn khoai cho nó đào đâu. Bộ muốn làm cháu của nội dễ lắm à?

Hạ Vy nguýt Khải Triều, trêu:

- Có hối hận không?

Khải Triều tỏ vẻ tự hào, đứng thẳng người, lấy tay vỗ vào ngực áo, không trả lời câu hỏi, nhưng dõng dạc nói to, như không chỉ để riêng nội và Hạ Vy nghe thấy:

- Nội, con làm được!

Tiếng cười của ba bà cháu giòn giã khắp khu vườn. Ánh chiều tà đỏ rực phía cuối chân trời càng trở nên ấm áp lạ thường. Nội bưng mớ cải vào nhà trước. Hạ Vy và Khải Triều sau khi thu dọn, trồng lại dây khoai, rồi cùng nhau khiêng giỏ khoai đầy ắp vào sau.

Khải Triều đi trước, một tay cầm cây cuốc, một tay khiêng giỏ khoai với Hạ Vy. Khải Triều chậm rãi hỏi:

- Cậu thật sự ổn chứ?

Hạ Vy vẫn khăng khăng:

- Ổn thiệt mà!

Nhưng sau câu trả lời ấy, Hạ Vy không nói thêm gì nữa. Bởi trong lòng cô, vẫn còn man mác một cảm giác, rõ ràng biết rõ không phải của mình, nhưng vẫn thấy bị tổn thương. Có tiếng thầm thì trong lòng cô: “Cậu nghĩ xem, một người bị từ hôn thì có ổn không? Tớ, thật sự… KHÔNG ỔN… một tí nào.”

 

BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...