Thứ Tư, 10 tháng 11, 2021

CHƯƠNG 16 - TỎA SÁNG

  

Một hôm, vào giờ ra chơi, Khải Triều đến trước mặt Hạ Vy, chìa ra một tờ thông báo. Khải Triều đề nghị:

- Tham gia với tớ nhé!

Hạ Vy nhìn vào tờ giấy, đọc to:

- "Thông báo về việc tổ chức cuộc thi Học sinh thanh lịch chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam".

Đọc xong, Hạ Vy ngước nhìn Khải Triều, hỏi lại:

- Bộ không muốn giật giải à?

Khải Triều đùa:

- Nếu tớ tham gia đơn, 100% là có giải rồi. Như thế thì không công bằng với những người khác. Nên muốn tham gia đôi để giảm bớt ưu thế. Tham gia cho vui thôi, không cần giật giải. Cậu đừng đặt nặng. Tham gia đi.

Hạ Vy xéo sắc:

- Cậu cũng biết hạ bệ người khác quá hén. Ý cậu là tớ tham gia với cậu thì khỏi mong giật giải chứ gì? Chị đây không rảnh. Cậu em đi chỗ khác chơi cho chị học bài.

Khải Triều chỉ nói thế để Hạ Vy không bị áp lực khi nhận lời tham gia, không ngờ lại bị phản ứng ngược. Thế nên sau đó dù có năn nỉ thế nào Hạ Vy cũng không thèm quan tâm đến lời nói của cậu ta nữa. Mãi đến hai ngày sau, cũng là hạn cuối đăng ký, Hạ Vy mới chịu nhận lời. Hôm ấy, Khải Triều bận đến câu lạc bộ tập nhảy để góp mặt trong một tiết mục văn nghệ chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam của trường. Khải Triều là biên đạo của tiết mục ấy nên không thể đến trễ được. Khải Triều giao cho Hạ Vy đến văn phòng để ghi danh dự thi cho cả hai. Trên đường đến văn phòng, Hạ Vy gặp Thảo Anh đang đứng ở góc hành lang, có vẻ buồn phiền suy nghĩ. Hạ Vy hỏi:

- Thảo Anh, tan lớp sao còn chưa về nữa? Đứng đây chi vậy?

Thảo Anh do dự rồi cũng trần tình:

- Mình có hẹn với bạn đi đăng ký ghi danh dự thi Học sinh thanh lịch. Nhưng bạn ấy bảo nhà có việc nên không tham gia nữa.

Hạ Vy đề nghị:

- Vậy đăng ký dự thi đơn đi.

Thảo Anh bảo:

- Thôi, mình thích tham gia đồng đội. Bạn ấy không thi thì mình cũng đành bỏ cuộc.

Hạ Vy nghĩ: "Thảo Anh cũng thuộc tóp người đẹp của lớp, lại có chiều cao, hẳn là tham gia chung đội với Khải Triều sẽ hợp hơn với mình. Ít nhất về ngoại hình, nhìn họ cũng xứng đôi". Thế nên, Hạ Vy đề nghị:

- Hay là Thảo Anh thi chung với Khải Triều nhé!

Thảo Anh do dự:

- Nhưng mà lúc đầu Khải Triều đã chọn Hạ Vy rồi.

Hạ Vy xua tay bảo:

- Hông có sao đâu. Tui thi cho vui à. Không tham gia cũng không sao. Tui đi cổ vũ thôi cũng được.

Thảo Anh lại e dè:

- Sợ Khải Triều không chịu đổi người đâu.

Hạ Vy trấn an:

- Không sao. Tui quyết được. Cậu ấy không chịu cũng phải chịu.

Thảo Anh nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu. Thế rồi cả hai cùng đến văn phòng để ghi danh. Khi gặp thầy phụ trách, Hạ Vy xin ghi danh và đọc tên cho thầy ghi vào danh sách:

- Dạ, Trần Nhật Khải Triều và Dương Ngọc Thảo Anh lớp 12/3 ạ.

Sau khi nghe báo tên, thầy có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng ghi vào danh sách. Sau khi cả hai hoàn thành ghi danh thì chào thầy và ra về. Buổi chiều hôm ấy, Khải Triều đến nhà của Hạ Vy, bấm chuông gấp gáp, khiến Hạ Vy vừa bực bội vừa càu nhàu bước ra mở cửa:

- Nghe rồi, nghe rồi. Tới liền đây. Ai mà bấm chuông liên tục vậy trời?

Bên ngoài cửa, Khải Triều đứng tựa lưng vào cổng rào, một chân đứng trụ, một chân kiễng đạp gót chân vào bức tường sau lưng, một tay bỏ vào túi quần, một tay cứ bấm liên tục vào chuông cửa mặc cho chủ nhà vừa hối hả đi ra vừa lên tiếng cằn nhằn. Cánh cửa chợt mở, một chiếc đầu búi củ tỏi ló ra. Hạ Vy lên tiếng trước:

- Cậu ăn trúng gì à? Hay đau bụng? Làm gì mà hối dữ vậy?

- Tại thích. – Khải Triều cọc lóc, rời tay khỏi chiếc chuông, rồi đặt tay vào túi quần còn lại, thản nhiên bước vào trong mà không cần Hạ Vy mời.

Hạ Vy khép cửa lại, rồi cũng lon ton chạy vào. Vừa lúc bắt kịp Khải Triều, cô kéo một tay của Khải Triều ra khỏi túi, đưa lên che trên đầu mình, nhe răng nhìn Khải Triều cười và bảo:

- Mượn che nắng chút. Nãy không kịp đội nón.

Thấy Khải Triều không có ý định rút lại, Hạ Vy yên tâm buông tay ra. Cậu bạn này, cao to như cổ thụ, mượn cậu ta làm dù là tuyệt nhất.

Vào đến nhà, Hạ Vy mở tủ lạnh, rót một cóc nước mát đưa cho Khải Triều, nói:

- Uống cho hạ hỏa!

- Biết tớ đang bực à? – Khải Triều hỏi lại.

- Tớ đầu gỗ chắc? – Hạ Vy trả lời bằng một câu hỏi.

Khải Triều trả lời:

- Cậu đâu phải đầu gỗ, cậu là cục đá lăn ấy. Chỉ giỏi chọc tức tớ.

Khải Triều vẫn còn giận. Bởi đang trong lúc cả nhóm tập nhảy thì thầy phụ trách gọi, hỏi tình hình việc dàn dựng tiết mục và sẵn tiện hỏi lý do tại sao đột nhiên lại muốn đổi người thi chung. Vì Khải Triều khá thân với thầy phụ trách nên từng nói ý định mời Hạ Vy đăng ký thi chung với cậu cho thầy nghe. Mà cả trường hầu như ai cũng biết Hạ Vy và Khải Triều như cặp đôi bạn cùng tiến nhiều năm, tiếng tăm lừng lẫy. Lại thêm thầy cũng là một trong số những giáo viên từng dạy Hạ Vy và Khải Triều ở năm lớp 11, thầy cũng biết Khải Triều thay đổi như hiện tại, thì công lớn nhất vẫn là nhờ Hạ Vy. Lại thêm, Khải Triều có rất nhiều fan-girl, nên việc cậu chọn Hạ Vy thi cùng là rất tinh tế, bởi chỉ có là Hạ Vy thì các fan-girl mới không làm loạn. Chính vì vậy, khi Hạ Vy báo danh cho Thảo Anh thi cùng với Khải Triều thì thầy rất ngạc nhiên.

Thật ra Hạ Vy đoán ra được lý do vì sao Khải Triều lại bực như vậy. Chẳng phải là vì chuyện đổi người thi cùng với cậu ta hay sao. Hạ Vy liền xuống nước nhỏ vì dù sao đó cũng là lỗi của cô:

- Cậu thi với Thảo Anh thì chắn chắn sẽ đạt giải. Sẽ mang vinh dự về cho lớp mình. Thảo Anh xứng với cậu mà. Chứ thi cho vui thì phí phạm nhan sắc của cậu quá đi.

Khải Triều thách thức:

- Vậy sau này cậu đừng hối hận.

Hạ Vy vui vẻ đáp:

- Hối hận gì đâu. Yên tâm đi, tớ sẽ đi ủng hộ cậu.

Khải Triều ra điều kiện:

- Được thôi, với một điều kiện.

Hạ Vy vui mừng vì xem như đã qua ải, vì thật ra từ xưa đến giờ Khải Triều cũng không có làm khó được cô lần nào, bèn nhanh miệng đồng ý:

- Được được, điều kiện gì cũng đồng ý.

Khải Triều bảo:

- Ngày mai tan học đi chọn đồ với tớ.

Hạ Vy thắc mắc:

- Cậu thi với Thảo Anh. Kêu bạn ấy đi chọn để thử đồ luôn chứ kêu tớ đi chi?

Khải Triều hả hê:

- Cậu đi theo làm ô-sin cho tớ.

Hạ Vy gật đầu đồng ý nhưng cũng không quên buông thêm vài câu càm ràm:

- Khổ cái thân tui. Thành toàn cho mấy người còn bị bắt đi làm ô-sin. Chẳng phải tui rút thì fan của mấy người có cơ hội được thi cùng thần tượng hay sao. Mà mấy người thì lại được thi cùng người đẹp, được ôm giải về nữa, chứ tui có được lợi gì trong chuyện này đâu.

Khải Triều móc méo:

- Miễn cưỡng quá vậy thôi, không cần đi theo nữa. Tớ cũng khỏi thi luôn. Khỏe. Tớ cũng chả ham.

Hạ Vy giả lả:

- Đâu có, đâu có. Tớ đi chứ. Xách đồ thôi mà. Cậu yên tâm, tớ làm được.

Khải Triều gật đầu, tiện tay xoa xoa chùm tóc mái trước trán Hạ Vy bảo:

- Ngoan! Vậy thì vui vẻ mà làm. Nhớ đúng giờ.

Nói rồi Khải Triều ra về. Hạ Vy phủi phủi lại mớ tóc có thể đã bị tên cao to đang thong thả bước ra ngoài cổng làm rối, nói với theo:

- Khóa cửa giùm tớ luôn nghen!

Khải Triều vẫn bước về trước, đưa tay khỏa khỏa ra hiệu Hạ Vy an tâm. Trưa hôm sau, sau khi học nhóm xong, Hạ Vy cùng Thảo Anh và Khải Triều ghé vào khu thương mại mua một ít trang phục cho buổi diễn tối mai. Nói là mua nhưng thật ra là chỉ đến lấy mang về vì trong khu thương mại ấy có chi nhanh công ty thời trang của gia đình Khải Triều. Buổi diễn sẽ gồm ba vòng thi là đồng phục của trường, trang phục dạo phố và trang phục tự chọn. Tóp ba sẽ vào phần thi năng khiếu để chọn ra giải nhất nhì ba của bảng đơn và bảng đôi.

Thảo Anh vốn là fan của Khải Triều, nên đã tốn công tìm hiểu sở thích của Khải Triều khá lâu, mỗi lần Khải Triều thích một bài hát nào là Thảo Anh lại chuyên tâm luyện tập để hát thật hay bài ấy. Mỗi lần Khải Triều yêu môn thể thao nào là Thảo Anh lại tìm đến khu luyện tập của Khải Triều để cổ vũ. Chính vì vậy, Thảo Anh vốn không lo sẽ không thể bắt kịp Khải Triều. Lại thêm, thi năng khiếu đồng đội thì chắc chắn là Khải Triều cũng sẽ chọn môn mà Thảo Anh có thể tham gia thi cùng chứ không thể chọn môn võ thuật hay các môn thể thao mạnh lên sân khấu biểu diễn được. 

Tuy nhiên, chỉ có phần thi trang phục, được sánh bước bên thần tượng, đáng lẽ là một niềm vui vô cùng lớn đối với Thảo Anh nhưng cô nàng lại cảm thấy vô cùng áp lực. Một phần là vì hồi hộp, một phần là vì lo lắng bao con mắt từ các fan khác của Khải Triều sẽ dõi theo. Làm không tốt sẽ bị chê cười, còn làm quá tốt thì sẽ lại bị ghen ghét. Thảo Anh không phải Hạ Vy, có thể bỏ ngoài tai mọi lời đồn, có thể không quan tâm đến Khải Triều, có thể không để ý đến chuyện mình sẽ bị các fan-girl khác của Khải Triều tấn công. Bởi lẽ, Thảo Anh vốn không thể vô tư như Hạ Vy. Chính vì vậy mà trong suốt buổi đi chọn đồ, Thảo Anh không giấu được sự lo lắng.

Trong khi ấy, Hạ Vy lại nhanh nhảu chọn cái này rồi lại chọn cái khác. Thoáng chốc, cô đã ôm trên tay một đống đồ to đùng. Trái lại với Hạ Vy, Khải Triều thì lại thong thả đi dạo xung quanh cửa hiệu, nhưng chẳng chọn lấy bộ nào. Thấy hai nhân vật chính có vẻ lơ đãng, Hạ Vy tiến đến đưa vài bộ đồ đã chọn được trên tay cho Thảo Anh, vừa nói:

- Thảo Anh đi thử ba bộ này thử xem. Tui nghĩ phần trang phục dạo phố, bà nên mặc váy đi cho nhẹ nhàng. Còn trang phục tự chọn, chúng ta là học sinh, thể thao lại là ưu điểm của Khải Triều, tui nghĩ hai người nên mặc bộ đôi này nè, cầm thêm cây vợt đánh quần vợt nữa là số một luôn. Còn phần thi năng khiếu, mặc dù là chấm năng khiếu nhưng bà cũng phải mặc lộng lẫy chút, mà hát chung với ổng bài gì vậy?

- "Không thể cùng nhau suốt kiếp" – Thảo Anh nói.

Hạ Vy há to miệng, la lớn:

- Cái gì? Lần đầu tiên diễn cùng thần tượng mà chọn bài gì buồn dữ trời? Bài đó hay nhưng không hợp hoàn cảnh đâu. Chọn bài nào nhí nhảnh chút đi, hợp với tuổi học sinh ấy. Hay là hát bài "Tớ thích cậu" đi.

Thảo Anh phản đối:

- Nhưng mà, Khải Triều …

Thảo Anh còn chưa nói hết câu. Đột nhiên, một giọng nam ghé sát tai Hạ Vy nói:

- Cậu đang tỏ tình với tớ đấy à?

Hạ Vy giật mình, quay lại nhìn. Là Khải Triều đang trêu Hạ Vy, cô vội xua tay giải thích:

- Hông có à nha. Tại tớ thấy bài đó dễ thương, hợp với tuổi tụi mình. Hai người còn chưa chính thức quen nhau nữa, cái gì mà "Không thể cùng nhau suốt kiếp". Tớ nghe mà nghẹn đây này. Buồn cho một mối tình chưa chớm đã tắt.

Thảo Anh kéo tay Hạ Vy, nói:

- Hạ Vy đừng nói bậy, người khác nghe được không hay. Tui chỉ ngưỡng mộ… ngưỡng mộ trong sáng, không có dám nghĩ đến chuyện được thần tượng đáp lại. Lấy đâu ra chuyện tình chưa chớm đã tắt chứ.

Khải Triều chen vào, nói với Hạ Vy:

- Nói chung, cậu chọn trang phục nhẹ nhàng cho Thảo Anh là được. Còn tụi này hát bài gì cậu không cần quan tâm. Nếu có lọt vào chung kết thì lúc đó cậu sẽ biết.

Hạ Vy nguýt hấy Khải Triều một cái, lẩm bẩm:

- Không cho góp ý thì thôi. Bày đặt bí mật. Đây, của hai người hết. Thử đi.

Nói rồi, Hạ Vy đưa hết đóng quần áo chọn được cho Khải Triều rồi tiến đến khu vực ngồi chờ của cửa hiệu. Cô vừa chuẩn bị ngồi xuống thì Khải Triều đã đến ngay phía sau, trên tay cậu lúc này chỉ còn lại phần trang phục nam. Khải Triều ném hết đống quần áo trên tay vào tay Hạ Vy, nói:

- Ô-sin đi theo tớ.

Hạ Vy vừa định mở miệng đôi co. Cô tốn cả buổi lựa đồ cho hai người họ. Thế mà đến công đoạn thử đồ, cậu bạn ác nhân này còn không chịu tha cho. Nhưng nghĩ lại, lúc đầu là do cô tình nguyện đổi cho Thảo Anh, rồi lại chính cô tình nguyện đồng ý làm ô-sin cho Khải Triều hôm nay, giờ mà cãi lại cậu ta, không khéo một hồi người đuối lý sẽ lại là cô mất thôi. 

Thế nên, Hạ Vy ngoan ngoãn ôm gọn mấy bộ quần áo lại, lẽo đẽo đi theo sau Khải Triều đến phòng thay đồ. Khải Triều thong thả lấy từng bộ vào thay, số còn lại Hạ Vy đứng cầm bên ngoài. Mỗi lần thay một bộ là Khải Triều lại phản hồi, nào là cậu mặc áo sơ mi số mấy, quần tây số nào là vừa, cỡ giày là bao nhiêu, đồ thể thao là size nào. Cứ như thể Hạ Vy là một người hầu cận thân cần phải nhớ hết các số đo của cậu chủ vậy.

Sau khi Khải Triều và Thảo Anh chọn xong trang phục dự thi thì hẹn nhau buổi tối đi tập hát. Vừa định vui mừng vì đã hoàn thành nhiệm vụ, Hạ Vy chào tạm biệt để rút lui trước nhưng bị Khải Triều giữ lại. Thế là Thảo Anh chào cả hai rồi ra về. Đợi Thảo Anh đi khỏi, Khải Triều kéo Hạ Vy quay trở lại cửa hiệu. Hạ Vy thắc mắc:

- Muốn mua thêm sao lúc nãy không chịu bảo Thảo Anh ở lại thử luôn. Lỡ mà không vừa thì sao?

Khải Triều nói:

- Mẫu của tớ ở đây rồi.

Hạ Vy ngó quanh, thắc mắc:

- Ai đâu?

Khải Triều dùng tay kiềm lại cái đầu búi củ tỏi, thấp lè tè phía dưới ngực áo mình đang quay quanh tìm kiếm. Cậu nói:

- Là cậu đó.

Hạ Vy lại thắc mắc:

- Tớ thấp hơn Thảo Anh, lại không phì nhiêu bằng à nghen. Khó chọn lắm.

Khải Triều cười, cúi thấp người xuống ngang tầm mắt Hạ Vy, cậu bảo:

- Tớ tặng cậu một bộ. Cứ tùy ý chọn cái mình thích. Với điều kiện là phải mặc hôm đi cổ vũ tớ.

Hạ Vy ngẩn người ra một lúc như để cảm thụ hết lòng tốt của Khải Triều chẳng qua là tặng để cô mặc đi cổ vũ cậu ta, cô nói:

- Tự nhiên lại tặng quà. Bộ công ty ba cậu dạo này phất lắm hả? Nãy vô gom sáu bộ rồi. Giờ vô lấy nữa?

Khải Triều vừa đi, vừa đẩy nhẹ Hạ Vy vào cửa hiệu, vừa bảo:

- Cái này tớ mua, tặng cậu đàng hoàng, hết sức thành ý, chứ không phải đem đồ nhà đi cho cậu đâu. Coi như trả công ô-sin hôm nay.

Hạ Vy luống cuống bước vội theo sức đẩy của Khải Triều. Vừa thấy cả hai quay lại, cô nhân viên đã nhanh miệng hỏi:

- Còn thiếu thứ gì nữa vậy cậu chủ?

Khải Triều đáp:

- Chị cho cô ấy lựa một bộ nhé.

Rồi cậu ghé sát vào nói nhỏ với cô nhân viên:

- Dẫn đến khu vực đồ đôi chị nhé. Khi cô ấy chọn xong, chị lấy giúp size em luôn.

Cô nhân viên gật đầu hiểu ý, nhanh chóng dẫn Hạ Vy đến lựa đồ. Hạ Vy nhìn quanh đúng là đồ có đẹp thật, nhưng đây là đồ đôi, mình mua lẻ thì làm sao người ta bán được cái còn lại, nên đề nghị với cô nhân viên:

- Em lấy có một bộ à, chị dẫn em qua khu khác thì hơn. Chứ đồ đôi, em chọn rồi, bị lẻ sao chị bán được.

Chị nhân viên nhanh nhẹn đáp:

- Không sao, không sao. Em cứ chọn cái em thích. Tụi chị bán được hết. Đồ của tụi chị luôn hot trên thị trường, không sợ ế đâu. Hơn nữa, em là bạn của cậu chủ, cậu chủ dặn rồi, ưu tiên cho em.

Hạ Vy nghe thế cũng an tâm. Bất chợt lúc ấy, một suy nghĩ lóe lên: "Được thôi, tớ sẽ cho cậu biết tay, cho chừa cái tội bắt tớ làm ô-sin xách đồ suốt cả buổi." Thế là cô nàng đi một vòng và chọn cái mình ưng ý nhất, một chiếc đầm màu tím nhạt có họa tiết thêu hoa ở phần cổ và chân váy, cũng không thèm nhìn vào giá xem coi là mắc hay rẻ, cứ thế mang vào phòng thử đồ.

Khải Triều vẫn ngồi trên ghế sô pha ở khu vực chờ của cửa hiệu. Lát sau, Hạ Vy từ phòng thay đồ bước ra. Cô nhân viên báo cáo với Khải Triều:

- Đúng mẫu cậu chủ đưa qua hôm trước luôn.

Khải Triều gật đầu hài lòng, nhìn cô bạn nhỏ nhắn của mình trong chiếc váy tím. Đó là thiết kế mới do Khải Triều đặt bộ phận thiết kế làm theo mẫu áo của bé búp bê treo trên cặp của Hạ Vy. Khải Triều bảo Hạ Vy:

- Cậu nhìn xem, cậu y chang con búp bê của cậu luôn.

Hạ Vy lúc này mới nhìn lại. Đúng là trùng hợp, chiếc váy cô đang mặc chính là phiên bản đời thật của chiếc áo mà cô bé búp bê của cô đang mặc. Chẳng những giống thiết kế áo mà hôm nay với kiểu tóc búi củ tỏi, Hạ Vy như bé búp bê biến thân thành người. Hạ Vy thích thú đề nghị:

- Ừ, trùng hợp thật. Vậy lấy nó nhé.

Khải Triều gật đầu, tiến đến quầy thanh toán, cậu đưa thẻ cho nhân viên tính tiền trong khi Hạ Vy đi thay lại trang phục của mình. Cô nhân viên mỉm cười, bảo:

- Cậu chủ khéo quá.

Thì ra, dụng ý của Khải Triều đã bị chị nhân viên nhìn thấu. Mới cách đây vài hôm, Khải Triều có nhờ tổ thiết kế đưa đến một set đồ đôi. Đó cũng chính là bộ thiết kế mà Hạ Vy đã chọn. Lúc ấy, theo căn dặn từ cậu chủ, chỉ trưng bày, không bán. Nay hóa ra không phải không bán mà là chỉ bán cho một người.

Khi Hạ Vy bước đến chỗ Khải Triều đang đợi, do hôm nay cậu có khá nhiều túi đồ nên cô nàng cũng không phát hiện chiếc áo đôi còn lại cũng đã nằm gọn trong túi xách của cậu. Trên đường về, Khải Triều chạy xe phía ngoài, hỏi Hạ Vy:

- Thích bài "Tớ thích cậu" à?

- Hả? À, đâu có, đừng quan tâm. – Hạ Vy lơ đãng trả lời.

Khải Triều nghĩ, có thể Hạ Vy còn giận vì chuyện cậu không cho cô nàng xen vào chuyện chọn bài dự thi của cậu đây mà. Thế nên, Khải Triều cũng "Ừ" một tiếng rồi tiếp tục lái xe mà không nhắc đến nữa.

Tối hôm sau, Khải Triều đến nhà xin phép nội chở Hạ Vy đi xem cậu dự thi. Do buổi biểu diễn vào buổi tối, có Khải Triều đi cùng dĩ nhiên là nội của Hạ Vy an tâm hơn. Lúc nhìn thấy Khải Triều trong chiếc áo sơ mi tím nhạt, hoa văn lá trúc trải từ trên một bên vai áo xuống đến nửa thân nhìn rất nho nhã. Hạ Vy đang xúng xính trong chiếc váy mới mà Khải Triều tặng, vội nói:

- Để tớ đi thay đồ khác.

Khải Triều chắn ngang, bảo:

- Sao thế?

Hạ Vy thành thật:

- Mặc vầy, lại đi chung. Chắc dậy sóng.

Khải Triều nói:

- Vốn dĩ cậu đăng ký cho tớ và Thảo Anh cùng dự thi đã là dậy sóng rồi. Cho nên, dập tắt con sóng này là trách nhiệm của cậu.

Hạ Vy đơ người ra chưa hiểu nên hỏi lại:

- Là sao ta?

Khải Triều giải thích:

- Cậu biết tớ là tâm điểm thế nào rồi mà. Còn kéo Thảo Anh vào. Người ta mong manh, không thể đứng trước đầu sóng ngọn gió như cậu được.

Hạ Vy bí xị, vờ mếu máo, bảo:

- Cậu biết thương hoa tiết ngọc là thế. Vậy mà lại không sợ tớ ngọc nát hương tan hay sao chứ? Hu hu.

Khải Triều tươi cười đắc ý:

- Yên tâm đi. Cậu có nát thì tớ lụm về dát vàng lại cho. Đảm bảo không mất miếng thịt nào. Vả lại, cậu nhỏ người, chạy lẹ, mấy người kia làm sao đuổi kịp mà lo ngọc nát hương tan. Có khi tới cái bóng của cậu, họ còn không kịp chạm. Thôi, đi sớm để tớ còn chuẩn bị nữa.

Hạ Vy không kịp suy nghĩ thêm đã bị Khải Triều kéo đi. Trên đường đi, ngồi phía sau xe của Khải Triều, Hạ Vy vẫn còn đang tự trách, sao lúc nãy mình không cương quyết chạy đi thay đồ khác là xong rồi. Dù cả hai là bạn bè thân thiết, nhưng nếu bị mọi người hiểu lầm thì cũng không tốt. Hơn nữa, đúng là Hạ Vy không có ý nghĩ lệch ra khỏi ranh giới tình bạn với Khải Triều, cũng chưa từng lo sợ kẻ khác sẽ nghĩ gì khi cô và Khải Triều thường hay quấn quít bên nhau. Nhưng đó là vì tâm thẳng nên không sợ tối, cây ngay nên không lo chết đứng. Còn lần này, cố tình diện đồ đôi thế này, không quẹo cũng thành cong mất thôi. Nghĩ đến đấy, Hạ Vy vội lắc đầu như để cắt ngang luồng suy nghĩ. Không được, phải tự trấn an mình bằng cách khác thôi.

Lúc này, Hạ Vy chợt nghĩ, nếu hôm nay Thảo Anh lên sân khấu cùng Khải Triều, đúng thật là có phần nguy hiểm. Bởi Thảo Anh thuộc nhóm fan-girl của Khải Triều, việc Thảo Anh được chọn thi cùng Khải Triều sẽ gây bất hòa trong nhóm. Chưa kể những phần tử quá khích sẽ gây phiền phức cho Thảo Anh. Hạ Vy cũng từng nếm trải qua cảnh ấy nên phần nào hiểu được những chiêu trò quá đáng của bọn họ. Là do cô sơ suất trong suy nghĩ nên lúc đó mới đề nghị Thảo Anh thi cùng Khải Triều. Đành vậy! Dù sao, cô cũng có kim bài miễn tử của nhóm đó, ngại gì mà không cứu nguy lúc này.

Quả nhiên, đúng như những gì Khải Triều lo tính từ trước và cũng là những gì Hạ Vy suy đoán trên đường đi. Thảo Anh đang bị vây quanh bởi một đám đông ồn ào. Thế nhưng, khi Khải Triều và Hạ Vy bước đến, đám đông dường như ai nấy đều hiểu ra, ít nhất vẫn là có Hạ Vy bên cạnh theo sát Khải Triều, Thảo Anh căn bản không có cơ hội tiến xa. Đám đông từ từ giải tán. Thảo Anh cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn Khải Triều và Hạ Vy bên nhau, trang phục là cùng set, Thảo Anh có chút mủi lòng, chỉ có thể trách mình không đủ bản lĩnh đối đầu sóng dữ.

Khải Triều và Thảo Anh vào trong chuẩn bị, Hạ Vy cũng tự mình đi tìm chỗ ngồi để chờ đến giờ cuộc thi bắt đầu. Hôm nay khá đông người, hội trường không đủ chỗ nên nhà trường tổ chức cuộc thi diễn ngoài trời. Cứ nghĩ mỗi lớp chỉ vài người đến ủng hộ vì tổ chức buổi tối ít người được cha mẹ cho đi, hội trường của trường cũng rộng sẽ tổ chức ở đó, ấm cúng và có sẵn ghế ngồi. Nào ngờ, lại tổ chức ngoài trời, Hạ Vy lăn xăn đi phụ rinh ghế xếp ra để khách đến dự ngồi. Xong việc, Hạ Vy nhìn quanh, tìm một chỗ ngồi tốt. Nhìn quanh, Hạ Vy phát hiện Thanh Tùng đang loay hoay tìm chỗ, cô vẫy tay ra hiệu cho Tùng đến ngồi chung. Khi Tùng đến nơi, còn chưa kịp ngồi xuống, Hạ Vy đã lên tiếng trước:

- Lớp phó đi mấy mình? Một mình thì cho ngồi ké. Còn nếu đi hai mình thì tự tìm chỗ mà ngồi.

Tùng như hiểu ý, bảo:

- Tôi định rủ Tú Linh đi cùng để cổ vũ cho Khải Triều và Thảo Anh, nhưng nhà Tú Linh xa quá, ba mẹ không cho đi.

Hạ Vy an ủi:

- Vậy thôi, ngồi đây dí tui. Tui giữ lớp phó giùm Tú Linh cũng được.

Thanh Tùng vừa ngồi xuống ghế, chống chế:

- Tôi có phải con nít đâu mà giữ giùm.

Hạ Vy nhún vai cười trừ. Hạ Vy sắc sảo, biết ý hai bạn đúng chuẩn Thúy Kiều – Kim Trọng, tình trong như đã, mặt ngoài còn e nên cũng không tiện vạch trần. Thanh Tùng cũng biết Hạ Vy nắm được tẩy của mình, cả lớp hầu như ai cũng biết chỉ mỗi mình Tú Linh là mãi vẫn không chịu hiểu. Năm nay đã là năm cuối cấp, còn do dự mãi có khi ra trường mỗi đứa một nơi vẫn còn chưa kịp bày tỏ. Bất giác, Thanh Tùng đượm buồn chìm trong suy nghĩ. Lát sau, Hải Băng – một trong tứ đại kỳ nữ của lớp 11/4 trước đây từ phía sau bước đến, choàng tay qua vai Hạ Vy, chào hỏi:

- Nay đi với anh nào đây? Cho ngồi chung được hông?

Hạ Vy giật mình quay sang, là con bạn thân của cô đây mà. Hạ Vy đáp:

- Lớp phó tui chứ ai. Bà ngồi chung thì được, nhưng ngồi bên nay dí tui. Băng ngàn năm, không muốn chết cóng thì cấm mon men tới gần.

Hải Băng cười sảng khoái, đáp:

- Tui hệ lửa. Không sợ. Nhưng nể tình cảnh báo của bà, biết ngay chậu đã có hoa. Tui ngồi đây dí bà cho lành.

Hạ Vy cũng bật cười, tỏ vẻ chững chạc, vỗ vai con bạn, khen:

- Hiểu chuyện đấy em gái. Tập trung ngắm trai đẹp của bà trên sân khấu đi.

Hải Băng sửa lại tư thế, bảo:

- Hôm nay quy tụ toàn người đẹp. Lâu lâu mới có nhiều vitamin thế này, phải tận hưởng chứ. Nhưng tui thấy mỗi ông Khải Triều là không nên ngắm.

Hạ Vy lại nghe ra mùi châm chọc từ con bạn thân, vội nói:

- Phải rồi, cậu ấy mà là vitamin cái gì, thuốc độc thì có. Mà mấy bà lại tình nguyện vì viên thuốc độc đó mà bán đứng tui biết bao nhiêu lần rồi đấy.

Hải Băng nghiêng sang ôm eo con bạn thân, đầu tựa vào vai bạn, nũng nịu:

- Phải, phải. Tuổi trẻ bồng bột. Bà đại nhân đại lượng tha cho. Tui hứa lần sau tái phạm tiếp. À không, tui hứa lần sau sẽ nâng giá thêm một chút. Chỉ có mấy ly chè, quá hời cho ổng.

Hạ Vy cay cay, rõ ràng là ba con bạn thân này có thù từ kiếp trước với cô hay sao ấy. Nên kiếp này chúng nó mới nhất quyết mà đem cô đi đổi lấy vài bữa ăn nhẹ của bọn nó. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng Hạ Vy biết tụi bạn này rất thương cô, tụi nó chưa từng làm việc gì có lỗi với cô, ngoại trừ một chuyện đó là thường xuyên cung cấp thông tin về cô cho Khải Triều. 

Đang còn trong luồng suy nghĩ, Hạ Vy không hề để ý người bạn nam ngồi kế bên cũng đang nhìn mình khó hiểu. Quả thật là cho đến hôm nay, nhân cơ hội nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ, Tùng mới được cơ hội chứng kiến một Hạ Vy hoàn toàn khác thường ngày. Hạ Vy hoạt bát hơn hẳn, pha chút dí dỏm, thêm phần chanh chua, lại rất tự nhiên và không kém phần đáng yêu.

Chợt cả Tùng và Hạ Vy đều giật mình khi nghe Hải Băng hô to:

- Kìa kìa, thuốc độc xuất hiện rồi kìa. Bà còn không nhìn, thiên hạ nhìn đến bay màu mất thôi. Trời ơi, người gì mà đẹp như tranh vẽ vậy trời. Mà người thi chung với ổng là ai vậy, cũng đẹp xuất sắc luôn?

Hạ Vy hướng ánh nhìn lên sân khấu. Khải Triều và Thảo Anh đang tiến về trung tâm sân khấu. Bên dưới khán đài, nhiều người còn nhiệt tình đứng dậy reo hò cổ vũ. Bên trên sân khấu, Khải Triều đang đứng tạo dáng, Thảo Anh đang trình diễn phần của cô ấy. Cả hai trong trang phục học sinh. Thảo Anh áo dài trắng thướt tha, dáng người đúng chuẩn hoa khôi. Khải Triều thì vẫn không giấu nổi phần lịch lãm và phong độ mặc dù chỉ với chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đóng thùng. Bất giác, Hạ Vy cũng như bị cuốn theo bầu không khí xung quanh, nhìn theo từng bước chân của Khải Triều đến đờ đẫn. Quên luôn câu hỏi của cô bạn thân.

Khải Triều tiến sát đến mép sân khấu, khẽ nở nụ cười có phần nhếch mép, kèm thêm vài động tác bâng quơ gây hiệu ứng. Bên dưới, các fan-girl gần như bấn loạn vì nụ cười ấy, vì hành động ấy, tiếng reo hò càng thêm mãnh liệt. Văng vẳng bên tai, Hạ Vy nghe tiếng của Hải Băng:

- Thôi xong, mới vòng đầu mà thế này. Chắc lớp bà ẵm giải cuộc thi này luôn quá.

Hạ Vy cũng khẽ gật đầu, rồi "Ờ" một tiếng như để xác nhận không một chút khiêm nhường. Trên sân khấu lúc này, Thảo Anh và Khải Triều cùng tiến lên phía trước, họ đi bên cạnh nhau, khoác tay nhau, đẹp không từ nào tả nổi. Kết thúc phần thi của họ, không khí vẫn chưa nguội lại, thì Khải Triều xuất hiện ở hàng ghế khán giả. Cậu tiến đến trước mặt Hạ Vy, hỏi:

- Làm gì mà ngây người ra vậy? Có cần thêm Ô-xi không?

Hạ Vy giật mình đáp:

- Hả, đâu có. Ủa, cậu không đi chuẩn bị vòng tiếp theo đi, ra đây chi?

Khải Triều nhận thấy mình đang là tâm điểm, lại choáng ánh nhìn của mọi người nên cậu ngồi khiễng chân xuống, rồi nói:

- Ra coi bắt hồn cô ngốc về nè.

Hạ Vy biết là cậu ta đang móc méo mình, chả lẽ ban nãy nhìn mình ngốc thiệt? Hạ Vy tự hỏi. Suy nghĩ ấy khiến cho Hạ Vy giật mình, bất giác không hiểu vừa rồi là cảm giác gì vậy nhỉ. Với đôi phần bối rối khiến cho tế bào não của Hạ Vy như bị lỡ mất một xung nhịp, trong khoảnh khắc ấy không còn sự nhạy bén như thường khi, nên chưa kịp phản ứng lại. Khải Triều lại quay sang Hải Băng nói:

- Giữ giúp Triều cây nấm ngốc nghếch này nhé.

- Biết rồi. Mà tui không chắc tui còn tỉnh hơn hay không à. Hông ấy ông nhờ lớp phó nhà ông kìa. – Hải Băng nhận lời nhưng cũng không quên nhắc khéo.

Khải Triều bảo:

- Trứng non không thể giao cho ác được. Giữ giùm, mai nhóm muốn ăn gì, Triều khao hết.

Tùng biết tính Khải Triều không ưa gì mình, nên cũng không thèm đôi co, vờ như không nghe thấy. Hải Băng thì như bị đánh trúng điểm yếu, vội nói:

- Ông làm như tui dễ bị mua chuộc lắm vậy á. Tui là vì con bạn của tui thôi. Cố gắng, sẽ cố gắng. Hì hì. Gà hấp mướp ngon lắm, nhóm tui hảo gà.

Hải Băng vừa nói vừa nháy mắt với Khải Triều. Hạ Vy nghe rõ giao dịch giữa hai người họ. Quả nhiên, con bạn này đã giữ và thực hiện lời hứa ngay và luôn cho cô xem đây mà. Nó đã nâng giá cô lên từ chè 7k/ly thành gà hấp mướp cả trăm nghìn đồng một con. Hạ Vy cũng không vừa, chen vào:

- Bà coi chừng mắc nghẹn.

Hải Băng cũng đâu chịu thua, bảo:

- Xứng đáng mà bà.

Hạ Vy chào thua với con bạn, quay sang nói với Khải Triều:

- Giao dịch xong thì biến. Đừng để tớ nổi cáu, quào cho một phát trầy mặt khỏi thi bây giờ.

Khải Triều hả hê đứng dậy, tiện tay lấy chiếc áo cặp với Hạ Vy đã thay ra lúc thi phần trang phục học đường, đắp lên chân Hạ Vy, bảo:

- Cậu đắp đi kẻo lạnh.

Hạ Vy chợt có phần e thẹn, đôi gò má đang râm ran nóng lên. Hôm nay cậu bạn thân có vẻ khác thường, dịu dàng quá mức. Nhưng cô cũng phối hợp, kéo chỉnh lại cho chiếc áo nằm ngay ngắn phủ từ đùi trở xuống rồi xua tay ngụ ý đuổi Khải Triều vào trong. Hải Băng nhìn Hạ Vy cười nham hiểm. Hạ Vy ngắt nhẹ con bạn một cái cho nó tắt nụ cười nham nhở, nói:

- Cười gì? Mai đi ăn, qua rước tui. Tẩm bổ lại tâm hồn bị tổn thương sâu sắc của tui.

Trong khi ấy, Khải Triều quay bước vào trong hậu trường. Hải Băng nói tiếp:

- Rước thì rước, mà chưa chắc tui được rước à. Có khi ổng giành mất. Tâm hồn bà có gì mà bị tổn thương. Người ta chu đáo thế kia mà.

Hạ Vy đánh trống lãng:

- Tui tổn thương trầm trọng luôn nè. Tổn thương vì bị bà bán đứng trước mặt luôn chứ không còn là bán đứng sau lưng nữa.

Hải Băng vẫn chưa chịu tha:

- Thuận mua vừa bán. Không bán giờ chắc bà thành người ngoài trái đất rồi.

- Vậy hóa ra tui phải cảm ơn mấy bà đó hả? – Hạ Vy trách móc.

- Không cần khách sáo. Hãy trả ơn bọn tui bằng nhiều chầu ăn hoành tráng vào. – Hải Băng khoái chí.

Phần thi tiếp theo đã bắt đầu. Lần này, Thảo Anh và Khải Triều trong trang phục dạo phố. Thảo Anh như một tiểu thư đài cát, mong manh và thanh thoát. Khải Triều khí chất công tử ngời ngời khiến bao người say đắm. Hạ Vy rút kinh nghiệm từ phần thi đầu, chuẩn bị sẵn tinh thần vững như bàn thạch để đón chào một nam thần bước ra, và đặc biệt là không thể để lộ sắc mặt ngờ nghệch như lúc nãy nữa. Nếu không, lát nữa cậu ta lại có cớ trêu chọc. Nhưng Hải Băng ngồi kế bên thì cứ xuýt xoa:

- Tiếc thiệt á bà. Ổng đẹp như vậy mà sao hai năm rồi lớp mình không ai cua ổng ta?

Hạ Vy tỏ vẻ bất cần, bảo:

- Cho cũng không thèm.

Hải Băng có phần uất vì con bạn quá xem thường vitamin trai đẹp trước mặt, bèn nói:

- Có mình bà không thèm á. Chắc chuẩn ổng cao quá thôi. Con trai độc nhất của tập đoàn lớn, lại đẹp ngút trời thế kia, chắc là phải lựa kỹ lắm cho xứng đôi.

Hạ Vy nảy ra ý định, xúc tiến luôn với con bạn thân:

- Hay tui giới thiệu bà cho hai bác biết mặt nhé. Biết đâu bạn thân tui lọt vào mắt xanh của gia đình họ thì sao.

Hải Băng vỗ nhẹ lên tay bạn, năn nỉ:

- Hãy tha cho chị. Có những thứ chỉ nên ngắm từ xa là đẹp nhất. Chị chỉ cần vài bữa ăn nhỏ và hứng chút vitamin từ xa là mãn nguyện rồi.

Hạ Vy ủng hộ ngay, nói:

- Thông minh. Biết tiến biết lùi. Quả thật không hổ là tứ đại kỳ nữ.

Cả hai mãi lo bàn chuyện trên trời dưới đất, thắm thoắt đã sang phần thi thứ ba. Lần này là đến phần thi trang phục tự chọn. Khải Triều thì mạnh mẽ, nam tính. Trong khi Thảo Anh thì gọn gàng, năng động. Qua ba phần thi, ban tổ chức công bố kết quả. Không nằm ngoài dự đoán, Khải Triều và Thảo Anh dễ dàng lọt vào tóp ba giải đồng đội. Và vòng chung kết sẽ được tổ chức vào buổi tối hôm sau.

Trên đường trở về, ngồi sau xe của Khải Triều, Hạ Vy bắt chuyện:

- Hôm nay nhìn cậu và Thảo Anh rất đẹp đôi.

Khải Triều lơ đãng trả lời:

- Ừ. Không phải ai đứng cạnh tớ cũng được đẹp đôi như thế. Nhưng tớ thích sự khác biệt. Càng lệch càng thấy thú vị.

Hạ Vy phàn nàn:

- Quái dị. Kén cá chọn canh.

Khải Triều thật tình giải thích:

- Ai mà không kén chọn? Ai mà không có chuẩn mực riêng của mình kia chứ. Nếu không có chuẩn mực riêng, chả lẽ gặp ai cũng thích à? Tớ đâu phải hạng dễ dãi.

Hạ Vy bắt bẻ:

- Nhưng quả thật chuẩn của cậu cao quá, ai mà với cho tới. Coi chừng có nhiều người thương nhưng lại cô độc tới già đó nghen.

Khải Triều bâng quơ:

- Cũng không cao lắm, thấp nữa là đằng khác. Vừa đúng bằng chiều cao của cậu.

Hạ Vy cố tình bẻ hướng suy nghĩ, bảo:

- Đang nói chuyện của cậu, đừng có kéo tớ vào.

Khải Triều biết ý Hạ Vy, nghiêm túc bảo:

- Okie, không dám kéo cậu vào. Được chưa? Mà ngày mai tan lớp, tớ đi tập hát với Thảo Anh để tối diễn. Cậu nhắn với Hải Băng và các bạn trong nhóm kỳ nữ cho tớ khất sang trưa thứ bảy tụi mình đi ăn nhé.

Hạ Vy đáp:

- Biết rồi. Cậu lo chuẩn bị tốt cho cuộc thi đi. Đi ăn, khi nào mà chả được. Với lại, có quan trọng gì đâu.

Khải Triều ngắt lời:

- Sao lại không quan trọng? Đối với tớ, ba bạn ấy rất là quan trọng. Nếu không có các bạn ấy, tớ làm gì được làm bạn với cậu như bây giờ.

Hạ Vy nghe mà không biết nên trách hay nên cảm ơn mấy đứa bạn thân này đây. Đành nói:

- Phải rồi, tay trong của cậu mà.

Khải Triều bênh vực đội nhà:

- Cậu thấy đó, tớ là người ngoài, muốn vào nhà người khác thì chỉ có ba cách. Một là gọi chủ nhà ra mở cửa, nhưng cậu chẳng thèm để ý đến. Hai là đột nhập, mà Khải Triều tớ đường đường chính nhân quân tử sao có thể làm những chuyện như thế được. Cho nên chỉ còn cách thứ ba là mượn người nhà của cậu ra mở cửa giúp tớ thôi. Cũng may, các bạn ấy cũng thuộc dạng dễ thông cảm có chọn lọc. Chứ nếu không, sao chỉ có mỗi tớ được đặc cách. Đâu phải chỉ vì mấy ly chè hay vài bữa ăn mà các bạn ấy bán đứng cậu đâu. Mấu chốt vẫn là do con người tớ tốt tính, các bạn ấy thấy được thành ý của tớ. 

 Hạ Vy nghe Khải Triều phân tích. Nghĩ cũng đúng, ba con bạn thân của cô không phải dạng dễ mua chuộc. Thế thì tụi nó nhìn ra điểm gì đặc biệt ở Khải Triều mà lại cho cậu ấy cái đặc quyền ấy nhỉ. Để rồi tụi nó sẵn sàng khai hết với cậu ấy những gì liên quan đến cô. Đúng là một câu hỏi lớn mà cô không thể tự lý giải được. Chỉ biết rằng, cậu bạn đang ngồi lái xe chở cô đây, thật sự đủ kiên nhẫn, đủ nhường nhịn và đủ tinh tế để từng bước, từng bước lấy đi sự đề phòng vốn có của cô đối với người khác phái. Cũng không biết từ khi nào, Khải Triều chiếm được niềm tin và thiện cảm của Hạ Vy, một cậu bạn khác với những người khác. Và dĩ nhiên, cũng như Khải Triều, Hạ Vy luôn trân trọng tình bạn này, sợ làm tổn thương tình bạn này, sợ đổi màu tình bạn này.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SAO NHỎ THỎ THẺ #3

"Anh em ổn không anh em?" Đó là câu hỏi tôi thường hay hỏi các con mỗi khi muốn xác nhận lại tình hình của con. Bởi vì tôi biế...