Thứ Hai, 2 tháng 8, 2021

CÓ PHẢI LÀ YÊU (bản nữ) - ANH BỘ ĐỘI ẤM ÁP

 

Tôi và anh tình cờ gặp nhau tại một trạm xe buýt. 

Anh là bộ đội vừa mới xuất ngũ trở về quê. Trên vai anh vẫn còn mang một cái ba lô màu xanh bộ đội to đùng. Anh có vẻ ngoài khá điển trai nhưng pha chút phong trần sương gió, da đen rám nắng, người nhanh nhẹn và nghiêm trang. 

Cả hai cùng chờ rồi cùng lên một chuyến xe buýt. Anh khá ga lăng, nhường tôi bước lên trước. Tôi nhìn quanh một lượt rồi tiến về phía băng ghế còn trống duy nhất trên xe. Anh ngay sau đó cũng ngồi vào chỗ kế bên. Tôi thì lên xe ngồi chẳng được bao lâu là đã ngủ khò. 

Thế đó, như vậy mới có chuyện đáng nói chứ, không hiểu tại sao tôi lại dựa vào anh mà ngủ. Và thế là anh nhẹ nhẹ đẩy tôi dựa vào tấm kính cửa sổ của xe. Tôi giật mình tỉnh dậy khi đầu mình bị va vào cửa kính. Thế rồi, tôi vừa ngượng, vừa tức mà không ngủ được nữa. Cả chặng đường dài tôi cứ nhìn anh bằng con mắt giận dỗi. Đó là lần đầu tiên tôi đi xe mà không ngủ gật. 

Thế rồi đến một trạm khác, xe buýt dừng lại và anh bước xuống. Tôi thì còn đi tiếp nhưng vẫn không quên nghiêng đầu qua cửa xe để nhìn mặt anh một lần nữa như để ghi nhớ gương mặt của "một kẻ không đội trời chung".

Mấy tuần sau, khi tôi đang ở nhà trọ, có một dáng người quen quen từ xa bước tới nhưng tôi vẫn chưa nhớ ra là ai. Tôi nhìn thật chăm chú và chờ người đó đến gần vì tôi bị cận, không mang mắt kính nên không thấy rõ. 

Tiếp theo, người đó hỏi thăm gì đó với bà chủ nhà trọ, tôi nghĩ chắc là mình nhìn nhầm nên không chú ý nữa. Mấy chị cùng phòng rủ tôi đi chợ, khi trở về thì... 

Trời ơi!!!! 

Là hắn! 

Kẻ không đội trời chung với tôi, đang dọn dẹp phòng bên cạnh, tôi mở to đôi mắt như hai quả trứng gà và nhìn hắn. Mấy chị cùng phòng hỏi tôi:

- "Bộ quen hả Bằng Lăng?"

Tôi nói nhưng cố tình hét đủ to để cả hắn cũng nghe thấy:

- “KHÔNG QUENNNNN!!!!”

Rồi tôi đi một mạch vào phòng. Thì ra hắn là người lúc nãy tôi nhìn thấy, hắn đã mướn phòng bên cạnh.

Kể từ ngày hôm đó, tôi luôn tìm cách đối chọi với hắn. Không để làm gì cả, chỉ là tôi còn nhớ chuyện cũ trên xe buýt mà thôi. Nhưng hắn thì luôn trầm lặng, ít nói và đặc biệt không hề tức tối khi bị tôi chọc tức. 

Thế đó, mình chọc tức người ta mà ngược lại mình lại càng bị tức hơn. 

Rồi một hôm, trên đường đi học, tôi bị trễ giờ nên phóng như bay. Cái xe đạp của tôi bị sút sên. Mà gần đó không thấy một tiệm sửa xe nào. Tôi vừa dắt bộ vừa lo lắng vì hôm nay có tiết kiểm tra, thầy từng nói nếu vắng mặt sẽ bị cấm thi. 

Bỗng, tôi nghe có tiếng xe máy chạy đến với tốc độ rất chậm. Tôi cứ cảm thấy lạ vì nghe tiếng xe nãy giờ sao không thấy ai vượt lên. Tôi quay lại nhìn thì thấy đó chính là hắn. 

Hắn vẫn chạy sau lưng tôi từ nãy đến giờ cũng khá lâu nhưng do tôi không để ý nên mới không phát hiện ra. Lát sau, tôi cũng nhìn thấy một tiệm sửa xe, tôi mừng quýnh. 

Thế nhưng có lẽ hôm nay là một ngày không may mắn với tôi. Chú thợ nói rằng xe của tôi bị đứt dây sên rồi, phải chờ nối lại, sẽ mất thời gian khá lâu. Lúc đó, tôi thật sự cảm thấy hết hy vọng. 

Nhưng không, hắn gọi tôi và bảo rằng lên xe hắn chở đi. Tôi đứng tần ngần một lúc nhưng hắn giục:

- “Không đi là trễ giờ thật đấy!”

Thế rồi tôi cũng lên xe cho hắn chở. Thật ra bây giờ nghĩ lại nếu lúc đó không có hắn, tôi cũng không biết phải làm sao nữa. Có lẽ tôi cần phải nói lời cảm ơn hắn vì nhờ hắn mà tôi không bị thầy cấm thi!

Sau lần đó, tôi cũng bắt đầu có chút thiện cảm với hắn. Thật ra hắn cũng tốt lắm, chỉ có điều là không thích biểu lộ suy nghĩ ra thôi, hắn luôn làm cho người khác, và đặc biệt là tôi, luôn cảm thấy hắn là một người lạnh lùng, không quan tâm tới bất cứ ai. Nhưng bạn thấy đấy, rõ ràng là hắn vẫn có quan tâm đến tôi, có đúng không?

Và cũng từ hôm đó tôi ít nói móc hắn hơn và không tỏ ra đối chọi với hắn nữa.

Rồi một lần khác vào mùa mưa, tôi hậu đậu đến nỗi phơi áo mưa vào ngày hôm trước mà hôm sau đi học lại quên xếp áo mưa theo. Trên đường đi học về, trời đổ mưa như trút nước. 

Và thế là tôi bị ướt như một con mèo con mắc mưa. Và rồi tôi lại gặp hắn, hắn lại chạy cặp bên xe tôi. Rồi hắn đột nhiên ngừng xe lại, cởi chiếc áo mưa đang mặc trên người ra, rồi hắn đuổi theo tôi. Hắn đưa cho tôi và bảo tôi mặc vào kẻo bệnh. Tôi thấy ngại nên không nhận. Dường như hiểu tôi nghĩ gì, hắn bèn nói:

- “Đừng ngại, anh không sao đâu, anh là bộ đội mà. Sức chịu đựng của bộ đội cao lắm đấy! Dù sao thì anh cũng đã cởi ra rồi, Bằng Lăng mặc đi!”

Tôi lại nói:

- “Người Bằng Lăng cũng đã ướt hết rồi, có mặc áo mưa hay không cũng vậy thôi. Bằng Lăng không mặc đâu!”

Hắn không nài nỉ thêm, chỉ nói:

- “Vậy thì thôi vậy!”

Rồi hắn cuộn chiếc áo mưa lại, đặt vào rổ xe, vẫn chạy kế bên tôi. Chúng tôi đi trong mưa cùng nhau, không ai nói một câu nào. Vậy đó, tôi không biết lòng mình đang nghĩ gì, tôi lại càng không thể hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì. Cứ mỗi lần tôi gặp rắc rối, thì hắn luôn xuất hiện đúng lúc.

Một hôm, sau khi ăn cơm chiều xong, tôi đạp xe qua những con phố, tìm mua một đôi giày mới. Tôi là đứa khó tính, tìm mãi cũng chưa được đôi nào vừa ý. Thời gian càng lúc như càng trôi qua nhanh hơn khi đêm xuống. 

Những con phố đã lên đèn, dòng người qua lại thì lại càng đông đúc hơn. Tính ra, tôi cũng đã đạp xe đi được hơn ba tiếng đồng hồ và ghé qua hơn năm shop giày. 

Cuối cùng, tôi bỏ cuộc vì chưa tìm được đôi giày nào ưng ý. Yêu cầu của tôi cũng không phải là quá đáng, tôi chỉ cần đẹp, đơn giản, bền và… rẻ hợp túi tiền của đứa sinh viên nghèo như tôi thôi mà. Sao mà khó kiếm thế không biết. Thế là, tôi quyết định quay về để hôm nào rảnh sẽ lại đi tìm tiếp. 

Thế nhưng, tôi giật mình dáo dác nhìn xung quanh, con phố tôi đang đi là một con phố lạ, tôi chưa từng qua bao giờ. Không gian về đêm lại càng làm cho tôi bối rối hơn, tôi không thể định hướng được vị trí tôi đang đứng là ở đâu, cũng chẳng nhớ tôi đã rẽ phải hay rẽ trái bao nhiêu lần. 

Càng chạy, tôi càng mất phương hướng và không thể nào nhớ đường để quay lại. Tôi bắt đầu lo lắng vì cũng đã gần mười giờ đêm. Nhà trọ sắp đóng cửa. 

Tôi như muốn khóc, sống mũi cay cay, nước mắt chực chờ vì nhận ra mình đã lạc đường. Mệt mỏi, tôi dừng xe lại bên đường, cố gắng trấn tĩnh mình. Chợt có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi giật mình quay lại. Là hắn. Hắn hỏi:

- “Bằng Lăng làm gì ở đây?”

Tôi cố nén nỗi sợ hãi, trả lời:

- “Đi mua giày.”

Hắn nhìn quanh một lượt, hỏi:

- “Giày đâu?”

Tôi thất vọng bảo:

- “Chưa mua được! Anh đi đâu đây?”

Hắn nói:

- “Đi công chuyện.”

Sau đó, hắn lại giục tiếp:

- “Thôi, hôm khác lựa tiếp. Về đi. Tối rồi!”

Tôi gắng gượng “Ờ” một tiếng yếu xìu nhưng vẫn chưa có ý định đạp xe đi. Hắn thì đã đề xe, đạp số chạy. Vừa qua mặt tôi, hắn nhìn vào kính chiếu hậu, thấy tôi vẫn còn đứng yên ở đó, hắn lại dừng xe lại, hỏi:

- “Sao còn chưa đi?”

Tôi lúc này đã rưng rưng, vội quẹt nhanh giọt nước mắt vừa rớt ra khỏi hàng mi, lí rí nói:

- “Bằng Lăng không nhớ đường về…”

Hắn lùi xe lại ngay trước xe tôi, lấy điện thoại ra, gọi cho một ai đó bảo rằng hắn bận việc đột xuất không đến được. Sau khi xử lý xong, hắn cúp máy, quay lại nói với tôi:

- “Chạy theo anh!”

Tôi gật đầu cái rụp, vội quẹt giọt nước mắt thứ hai bên má còn lại đang muốn rơi ra. 

Hắn lẳng lặng lắc đầu một cái, rồi cũng chạy trước dẫn đường cho tôi. Trông dáng vẻ của hắn, chốc lát lại nhìn vào kính chiếu hậu để đảm bảo rằng tôi vẫn theo kịp hắn, bỗng nhiên tôi lại thấy ấm áp lạ thường. Hắn lúc này đây, xuất hiện như một người hùng, hành động như một thiên thần, làm cho bao nhiêu ác cảm của tôi về hắn bỗng chốc tan biến hết.

 Rồi một lần khác, tôi được nghỉ vài ngày nên trở về quê. Tôi lại đứng ngay trạm xe buýt lần trước để đón xe. 

Khi bước lên xe, tôi lại nhìn thấy hắn. Hôm nay hắn cũng về quê ư? Tôi tự hỏi một mình. 

Hắn vẫy tay với tôi và chỉ vào chiếc ghế bên cạnh hắn vẫn còn trống. Tôi bước đến và ngồi xuống. Nói chuyện chẳng được bao lâu thì tôi lại ngủ gật. 

Lại một lần nữa, tôi dựa vào vai hắn mà ngủ. Nhưng lần này hắn không đẩy đầu tôi ra nữa. 

Đôi lúc, tôi còn mơ màng nhận ra, có một bàn tay ấm áp và to lớn đang chỉnh đầu tôi dựa ngay ngắn vào đôi vai rắn rỏi kế bên. Thế là tôi an tâm ngủ một giấc khá dài trên đôi vai ấy như có được chiếc gối êm ái vỗ về giấc ngủ sâu. 

Khi tôi giật mình thức dậy, cũng là lúc xe vào bến. Từ bến xe, cách nhà tôi chỉ tầm vài trăm mét nên tôi thường thả bộ về. Nghĩ mình sắp được về đến nhà, trong lòng háo hức, tôi hăng hái cúi xuống cầm lấy chiếc cặp của mình. Nhìn thấy bên cạnh vẫn còn chiếc ba lô bộ đội, tôi sực nhớ quay sang nhìn hắn và hỏi:

- “Ơ, đã khỏi nhà anh rồi mà! Sao vẫn còn ngồi đây? Anh không xuống xe ở trạm lần trước hả?”

Anh chỉ nhìn tôi, nở một nụ cười thật khẽ, dịu dàng bảo:

          - “Anh ngủ quên!”

            [Còn tiếp...]

Tác giả: Văn Tú

Bài viết thuộc bản quyền của tác giả. Vui lòng chỉ rõ nguồn khi trích dẫn.

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...