Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2021

CHƯƠNG 9 - TÂM SỰ CỦA NỘI

Thấy Khải Triều bước đến, nội của Hạ Vy đang ngồi trên ghế sô pha, đứng lên, hỏi:

- Hạ Vy ngủ rồi hả con?

- Dạ, nội. – Khải Triều lễ phép trả lời.

Bà nói tiếp:

- Con có tiện ở lại nói chuyện một chút với nội không?

Khải Triều vừa gật đầu, vừa nói:

- Dạ, được chứ nội. Con rảnh mà.

Bà cười hiền, chỉ tay về phía ghế còn trống ý bảo Khải Triều cùng ngồi xuống nói chuyện. Khải Triều nhanh chóng tiến đến rồi cùng ngồi xuống bên cạnh bà. Nội của Hạ Vy bắt đầu câu chuyện:

- Con Hạ Vy, thấy nó thường ngày cố chấp vậy thôi. Chứ trong lòng nó thì mềm yếu lắm con à. Nếu con coi nó là bạn, hãy để ý nó giúp nội. Nội già rồi, không biết khi nào đi theo ông bà. Người nội không yên tâm nhất chỉ có nó.

Khải Triều với tay nắm chặt tay nội của Hạ Vy, vừa lắc đầu vừa an ủi:

- Nội đừng lo, cũng đừng nghĩ lung tung. Còn có con mà. Nội sẽ sống mạnh khỏe với Hạ Vy lâu, lâu hoài luôn.

Bà vỗ vỗ vào đầu Khải Triều, mắng yêu:

- Cái thằng bé này. Miệng lưỡi quá đi. Ai lại sống hoài được con. Mà sao con bé Hạ Vy nó chịu làm bạn với con vậy? Từ nhỏ tới lớn, con bé không hề chơi chung với bất cứ đứa con trai nào.

Khải Triều cũng thắc mắc. Mặc dù học chung hai năm, Khải Triều biết Hạ Vy rất khó kết bạn. Nhưng không nghĩ rằng Hạ Vy ghét con trai đến vậy. Và cậu càng thắc mắc hơn khi hôm nay được nội cho biết cậu là người bạn khác giới đầu tiên của cô bé. Vậy tính ra bản thân cậu cũng phải có ưu điểm gì đó để vượt qua được thành kiến mười mấy năm của Hạ Vy chứ nhỉ. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là như thế, cậu giải bày với nội:

- Chắc… tại con lì đó nội. ^_^

Nội của Hạ Vy ngạc nhiên, nhưng rồi lại cười, bảo:

- Nội hiểu rồi. Hạ Vy nó như băng. Còn con thì nhiệt tình như lửa. Lửa làm băng tan. Hóa ra là vì con đủ kiên nhẫn với con bé.

Khải Triều gãi đầu, cũng mơ hồ về nhận xét của bà. Nội của Hạ Vy nói tiếp:

- Vậy con có đủ kiên nhẫn nghe nội kể một câu chuyện không?

- Dạ, nội cứ kể đi nội. Mà chuyện gì thế nội? – Khải Triều tò mò hỏi thúc.

Nội của Hạ Vy trầm lặng trả lời:

- Chuyện của tản băng ấy.

Khải Triều hơi khó hiểu, ngẩn ra vài giây mới hiểu ý bà nói “tản băng” chính là đang ám chỉ Hạ Vy. Cậu càng tập trung, tỏ vẻ thích thú và mong đợi, nói nhanh:

- Dạ, dạ. Nghe chứ, nghe chứ. Nội kể liền đi nội. Con tò mò quá.

Rồi bà kể về chuyện ngày xưa của Hạ Vy, chuyện ba của Hạ Vy có con riêng, chuyện ba mẹ Hạ Vy ly hôn, chuyện Hạ Vy chật vật sống với mẹ mà thiếu sự quan tâm, rồi bà hay được tin nên đến rước cháu về sống cùng, chuyện Hạ Vy bị sốc tâm lý như thế nào, rồi bà kể tiếp:

- Con biết không, con bé buồn cũng phải, vì mẹ nó cứ mãi lo làm ăn, còn ba thì cứ nghĩ rằng con bé đang yên ổn sống cùng mẹ nên ba nó chăm lo cho đứa con riêng nhiều hơn. Nhưng thật ra, đứa con kia lại không phải là con ruột của ba nó. Đứa bé đó là con trai của một người bạn thân của ba nó. Ba mẹ của đứa trẻ đó qua đời vì tai nạn, nên ba của Hạ Vy mới nuôi dưỡng. Nhưng mẹ của Hạ Vy không tin, rồi mới ly hôn để tác thành cho ba nó. Mẹ của Hạ Vy là một người cương nghị, cũng tội. Cả hai không đủ kiên nhẫn và tình yêu dành cho nhau. Chuyện của lớp trẻ, bà cũng khuyên nhiều, nhưng cả hai đều quyết ý chia tay thì thôi vậy. Bà chỉ thương cho con bé Hạ Vy, nó từ nhỏ đã thiếu tình yêu thương của ba mẹ, nên đôi lúc cư xử cũng không đúng mực như người bình thường. Sau này khi bà rước con bé về nuôi cũng có cho ba nó hay, nhưng ba nó khi đó cũng có quen với một người khác rồi kết hôn với cô đó. Cô đó cũng có con riêng nên nhận thấy hoàn cảnh gia đình hơi phức tạp, ba nó cũng không rước nó về nuôi được. Nội cũng không muốn con bé phải khó xử với ba, với mẹ kế, rồi anh hai, rồi em gái, mà những người đó lại không cùng huyết thống, rất khó để hiểu nhau. Thôi thì sống với nội, vậy mà con bé được bình yên hơn.

Khải Triều chăm chú nghe bà kể về quá khứ của Hạ Vy, về những khúc mắc mà cậu nghĩ, bà một phần cũng muốn nói ra để cậu hiểu về hoàn cảnh và con người của Hạ Vy hơn, một phần nữa là giúp bà ghi nhớ những tâm sự này. Khải Triều biết, bà lo xa, bà có nỗi lo của một người già, sợ bỏ lại một đứa cháu bơ vơ, cũng sợ những khúc mắc ấy theo bà về với đất mẹ, thì Hạ Vy sẽ mãi không thể thoát ra nỗi ám ảnh và chìm sâu trong cái vỏ bọc mà con bé tự tạo ra để bảo vệ mình khỏi tổn thương. Tự dưng Khải Triều thấy thương cho Hạ Vy quá, thế mà cô bé ấy lại rất mạnh mẽ, rắn rỏi, đến nỗi mà nhiều lúc làm người ta phát bực, nhưng chung quy lại thì càng khiến Khải Triều không cách nào tách ra được. Cô bé ấy, cứ như có từ trường, lực hút rất mạnh, cứ vô hình mà kéo ghì cậu lại, không thể nào rời đi, không thể nào bỏ mặc, không thể nào ngừng quan tâm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...