Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2021

CHƯƠNG 8 - LO LẮNG

Tối hôm đó, đã hơn 9 giờ vẫn không ngủ được, nhìn số điện thoại trên chiếc smartphone của mình, Khải Triều đắn đo, không biết có nên gọi hỏi thăm không nhỉ? Giờ này không biết có làm phiền không nhỉ? Thôi hay là để sáng! Mà cũng không được, sốt ruột quá đi. 

Cuối cùng, Khải Triều quyết định, ngồi dậy, thay đồ và lấy xe máy phóng đến nhà Hạ Vy. Chạy ngang một tiệm tạp hóa, Khải Triều ghé vào mua cây kẹo mút rồi đi tiếp. Nhà vẫn còn sáng đèn, Khải Triều bấm chuông, người ra mở cửa là nội của Hạ Vy.

- Ủa, sao con tới giờ này? Vào nhà đi, sương xuống lạnh lắm!

Khải Triều lễ phép trả lời:

- Dạ… tại con thấy hơi lo.

- Xin số điện thoại rồi sao không gọi? – Nội của Hạ Vy hỏi.

Khải Triều bối rối gãi đầu, thành thật đáp:

- Dạ… tại con thấy ngại quá, tính đến xem nếu nhà còn thức thì con mới gọi cửa.

Nội rầy yêu, rồi vội hối thúc Khải Triều:

- Cái thằng! Thôi con vào đi, Hạ Vy mới uống thuốc, chắc cũng sắp ngủ rồi đó.

- Dạ, con cảm ơn nội ạ. – Khải Triều rối rít, xong phi lẹ lên phòng của Hạ Vy.

Mở cửa phòng, Hạ Vy đắp chăn, mắt vẫn nhắm, thuốc vẫn ở trên bàn. Nhìn là biết ngay con bé nhân lúc nội ra ngoài đã để thuốc lại. Khải Triều đến gần đặt tay lên trán Hạ Vy, vẫn còn nóng. Cậu lay Hạ Vy tỉnh dậy và nói:

- Dậy uống thuốc rồi hả ngủ!

- Ủa, sao lại ở đây nữa rồi? – Hạ Vy giật mình mở mắt, hỏi.

Khải Triều xấu hổ vì giờ này mà còn đến thì chắc hẳn là không phải một Khải Triều bình thường nữa rồi. Trước đây, có bao giờ cậu như thế đâu, nhưng vì tức cái con bạn… người ta lo không được sao. Khải Triều lẫy, trả lời bằng một câu hỏi:

- Rảnh, qua chơi, được không?

Hạ Vy chẳng hiểu, ngây người hỏi lại:

- Giờ này????

Khải Triều không thèm đôi co, bảo:

- Để tui lấy thuốc cho.

Hạ Vy vừa nghe đã né tránh ngay, vội nằm ngay ngắn, kéo mền đắp kín cả đầu, hòng trốn thoát cử thuốc, từ bên trong chiếc chăn cô nói vọng ra:

- Hông uống đâu, đắng lắm!

Khải Triều vẫn cương quyết, bảo:

- Nuốt cái ực là xong, đắng gì?

Hạ Vy vẫn khăng khăng giữ chiếc mền thật chặt, than:

- Vẫn đắng!

Khải Triều nghĩ, nhẹ nhàng không được, quyết liệt không xong, thì đổi sang chiêu khích tướng vậy, cậu bảo:

- Ha ha, để tui dìa nói cho Tường Vi, nó nghe xong chắc sụp đổ thần tượng luôn quá.

Hạ Vy vẫn ngoe nguẩy bên trong chiếc chăn chưa chịu buông, bảo:

- Kệ tui.

Kinh nghiệm của một người anh trai có em gái trong nhà mách bảo, Khải Triều lại đổi sang chiêu dụ dỗ:

- Thôi uống đi cho mau hết bệnh. Ngoan, uống xong tui có cái này cho nhóc nè!

Hạ Vy nghe xong, buông mền xuống, ló chiếc đầu với mớ tóc rối bù ra ngoài, bắt bẻ:

- Nhóc nào?

Khải Triều xuôi xị, đưa cây kẹo mút về phía Hạ Vy, bảo:

- Ờ, cho bà nè. Được chưa? Khó quá vậy?

- Hông cần! – Hạ Vy quay mặt vào trong, không thèm nhận.

Khải Triều nghiêm nghị, đứng lên, bảo:

- Một là uống thuốc, hai là đi bệnh viện. Chọn đi.

- Không chọn. – Hạ Vy vẫn ngoan cố chống đối đến cùng.

Khải Triều giở chiêu cuối (lì):

- Vậy thì… để tui chạy xuống xin nội cái mền, tối nay ngủ ở đây luôn ^_^

Hạ Vy xoay lại, ngồi dậy như để nghênh chiến, bắt bẻ:

- Nội ai hả?

Khải Triều thản nhiên trả lời:

- Ờ thì nội bà nhưng cũng là nội tui.

Hạ Vy vừa phản đối, vừa lo lắng, hỏi lại:

- Nói nhảm. Mà sao ông phải ở lại đây? T_T

Khải Triều lại bình thản đáp:

- Thì tui canh bà. Để nửa đêm sốt nữa, ai hay?

Hạ Vy sốt ruột:

- Phòng tui là … là phòng con gái mà… T_T

Khải Triều lại tự nhiên đáp:

- Tui ngủ dưới đất. ^_^

            Hạ Vy lại cố gắng phản bác:

- Ai cho?

Khải Triều ra chiêu đệ nhất mỹ nam lì, bất kể lý do, bất phân đúng sai, cứ lì là thắng, dĩ nhiên phải kèm theo chút dễ thương, ương ngạnh và cố chấp thường ngày của một công tử Khải Triều "danh tiếng lẫy lừng" để…trị một đứa cứng đầu như Hạ Vy. Cậu kiên quyết:

- Hông cho cũng ngủ!

Hạ Vy hết cách, tung hết mền ra, chỉnh sửa tư thế… sẵn sàng uống thuốc, bảo:

- Bó tay với ông luôn. Đưa thuốc đây! Tui uống xong, ông dìa giùm tui cái.

Khải Triều ăn mừng chiến thắng bằng một cái tróc tay rõ to. Sau đó, vừa đứng ngay ngắn lại, nghiêm trang đưa tay lên chào như chú bộ đội, đáp:

- Tuân lệnh! ^_^

Hạ Vy không quên tò mò vì những hành động hôm nay của Khải Triều, vừa chăm chú nhìn theo Khải Triều lấy thuốc qua vừa nói:

- Bữa nay tự nhiên lo cho tui dữ, lại ngoan đột xuất. Lạ…

Khải Triều cười, trấn an cô bạn đang ngỡ ngàng trước sự chăm sóc của mình, bảo:

- Có gì đâu. Từ từ gặp nhiều là quen à.

Sau khi uống xong liều thuốc, Hạ Vy vội nói:

- Rồi, ông dìa đi. Tối rồi…

- Biết rồi. Nè, đưa tay ra. – Khải Triều vừa nhận lại ly nước, đem qua để trên bàn, vừa nói.

- Chi? – Hạ Vy nghi ngờ hỏi lại.

- Thưởng cho bé ngoan ^_^

Một cây kẹo mút hương Sôcôla nằm gọn trên tay Hạ Vy. Hạ Vy vội xé vỏ ngay, nhưng khi mới mở ra thì vội gói lại. Khải Triều hỏi:

- Sao vậy? Không thích Sôcôla hả?

- Hông phải. Để dành. – Hạ Vy ngoan ngoãn đáp.

- Ăn đi, tui cho cây khác để dành. – Khải Triều khuyến khích.

- Đây! – Hạ Vy nghe thế liền an tâm, nói như ra lệnh, cùng với mệnh lệnh là bàn tay bé nhỏ kia đã xòe ra.

- Thì ăn đi, chút đưa. – Khải Triều bảo.

Thế nhưng, đợi cho đến khi cây kẹo đã mòn đi phân nửa, Khải Triều mới từ tốn nói:

- Hì, cho nợ nhé! Nãy mua có một cây à. Để mai đền cho nghen.

- Ông… (.ToT.)… Hai cây. Nhéeee! – Hạ Vy bực tức vì mình sao dễ bị hắn gạt thế nhỉ, nhưng nhân dịp đang được nuông chiều và cậu ta đang là người có lỗi trước thì tội gì mà mình không bắt đền gấp đôi nhỉ.

- What’s! Tham thế bà? – Khải Triều lớn giọng, ngạc nhiên trước sự… tham lam đáng yêu của cô bạn.

Hạ Vy nhe răng cười tươi, giải thích:

- Một cây nợ, một cây lời. :P

Khải Triều móc méo, tiếp lời:

- Có cần mỗi ngày lấy lời một cây luôn hôn?

Hạ Vy thì sẵn sàng trả đũa cái tên dám gạt cô uống thuốc, dám lừa cô ăn mất cây kẹo, dám giành bà nội với cô, và dám xỏ xiên cô nữa chứ. Thế là, cô bé từ thế bị động, ngồi bắt chéo chân, một tay khoanh trước ngực, một tay hất mái tóc vẫn còn rối, bảo:

- Cũng có thể. Tùy hứng!

Khải Triều cũng đâu dễ gì chịu thua, trừ khi… cậu là người sẵn sàng chui vào rọ. Và… ôi sao cái rọ này đáng yêu thế nhỉ, xứng đáng là nơi trú chân, vào thôi nào! Khải Triều đi đến ngồi xuống chiếc ghế ngay bàn học của Hạ Vy, đề nghị:

- Vậy để năm sau đưa luôn. :D

Hạ Vy cũng đâu vừa, cô nương đây không dễ mắc mưu. Chỉ lâu lâu mất cảnh giác, thiếu đề phòng mới bị gạt thôi nhé. Cô liền ra vẻ kiêu ngạo, mạnh miệng đáp:

- Khỏi đi hén. Không có thành ý!

Hạ Vy giả vờ giận dỗi, không thèm nhìn Khải Triều, cũng chẳng thèm đôi co. Đột nhiên, Khải Triều nói:

- Nhìn bà giống con gái rồi đó!

Hạ Vy giả bộ hùng hổ, nói:

- Cái ông này, muốn ăn đòn nữa hả? Đừng thấy tui bệnh rồi muốn nói gì nói nha. Bộ thường ngày tui không giống con gái à?

Khải Triều ra chiều suy nghĩ, như để cố tìm trong ký ức xem cô bạn này có lúc nào giống con gái không. Sau cùng thì cậu cũng gượng gạo kết luận:

- Thì cũng có, mà ít giống. Nay bà lạ nghen, hay là sốt quá, chạm dây thần kinh nào rồi? – Vừa nói, Khải Triều đứng dậy, vờ tiến tới kiểm tra đầu của Hạ Vy.

Theo phản xạ tự nhiên, Hạ Vy đề phòng, xua xua tay, rồi vừa chỉ tay về hướng cửa vừa nói:

- Ông… Ông đi ra ngoài cho tui ngủ. Liền luôn!

- Ê, đừng giận! Tui nói chơi mà! – Khải Triều cố nài nỉ để không bị đuổi đi sớm.

- Biết rồi. Về đi. Không tiễn!

Hạ Vy vừa nói, vừa đắp mền, xoay người vào trong. Khải Triều tiu nghỉu đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, bước xuống lầu. Nội của Hạ Vy vẫn còn ngồi chờ trên ghế sô pha ở phòng khách.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...