Thứ Tư, 25 tháng 8, 2021

CHƯƠNG 11 - CHỊ HÃY GỌI EM BẰNG CẬU

Sáng sớm, Hạ Vy mệt mỏi không mở mắt ra nổi. Không phải vì bệnh mà vì đêm qua mất ngủ. Đến gần sáng cô mới chập chờn chìm vào giấc ngủ được. Chợt dưới nhà có tiếng động lớn, làm Hạ Vy giật mình choàng tỉnh. Định thần lại, sực nhớ ra, lẽ nào là nội. Không lẽ nội bị ngã dưới bếp. Hạ Vy quăng chiếc mền sang một bên, bước nhanh xuống giường, mở cửa phòng rồi chạy vèo qua các bậc cầu thang, quẹo vào bếp.

Một tấm lưng màu trắng, thẳng, to đang hì hục trong bếp. Không phải nội. Mà là tên “trộm” tối qua. Hắn đang lui cui cúi xuống nhặt lại chiếc nắp soong bị rớt, một tay đang nắm vào lỗ tai chắc là vừa bị phỏng. Hạ Vy tiến đến kế bên cậu bạn vụng về, hỏi:

- Ông còn chưa đi nữa hả?

Khải Triều vừa quay đầu nhìn lại, vừa trả lời:

- Tui chờ bà dậy để xác nhận với bà nội xem tui có phải leo tường vào không rồi mới dìa.

- Ông được cấp quyền vô bếp luôn rồi, còn xác nhận gì nữa! À, mà nội đâu rồi? – Hạ Vy hỏi.

Cũng không biết sao, lúc ấy cô lười cạnh khóe với cậu ta. Chứ thường ngày hẳn là Hạ Vy sẽ rạch ranh giới hẳn hỏi bằng từ “nội tui” chứ không dễ gì cho cậu ta lời thế đâu. Khải Triều cười bảo:

- Nội ở sau vườn á. Bà đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng nè. Thưởng thức tay nghề của tui, lần đầu tui nấu cháo hành.

Hạ Vy lúc này mới sực nhớ, mình đầu bù tóc rối, còn chưa đánh răng rửa mặt, mà lại đang đứng trước mặt một thằng con trai, nói chuyện bô lô ba la nãy giờ. Thế nên cô vội chạy ngay vào nhà vệ sinh.

Lát sau, Hạ Vy tóc tai chỉnh tề, ngay ngắn trở lại bếp, vừa dọn chén bát ra, vừa nói:

- Hôm nay ông làm Thị Nở à?

Khải Triều cũng đáp gắt:

- Vậy chắc bà là Chí Phèo?

Hạ Vy sắc bén:

- Tui không có thảm như chú Chí đâu nha.

Khải Triều cũng chẳng vừa:

- Thì tui cũng coi được hơn cô Nở chứ bộ.

Hạ Vy lại trêu:

- Chưa chắc à. Ông mà là con gái chưa chắc ra sao à.

Khải Triều lại tự tin bảo:

- Ý bà là đang chê hot boy của trường đó hả? Bà có tin, trong vòng 5 phút, cửa nhà bà bị đánh sập vì fan của tui không?

Hạ Vy nghe nhắc đến cái hội fan mê hot boy đó thì một đoạn ký ức nhỏ lại tràn về. Ngày đó, khi mới đầu năm lớp 11, những ngày đầu Hạ Vy cũng đâu có yên thân với cái hội mê trai đẹp đó chứ. Chúng nó cứ canh me Hạ Vy suốt, hễ mỗi lần chúng nó bắt gặp Hạ Vy đang nói chuyện với Khải Triều là lại chặn đường Hạ Vy để cảnh cáo. Nhưng cô đây cũng đâu phải dạng vừa. Thanh niên gương mẫu mà lại. Hạ Vy một mặt phân ranh giới hẳn hỏi với Khải Triều, một mặt giám sát cậu ta theo lệnh của thầy. Nghĩ cũng lạ, tâm lý của bọn con gái mới lớn rất kỳ lạ. Chúng nó dường như ghét hết tất cả những đứa không cùng phe của tụi nó mà dám mến mộ thần tượng của tụi nó hay sao á. Hạ Vy chọn cách là người ngoài cuộc, không theo phe chúng, cũng giữ khoảng cách với Khải Triều. Lúc đầu chúng nó an tâm vì Hạ Vy không thích Khải Triều nên không chống đối gay gắt. Sau nữa thì nhờ Hạ Vy mà Khải Triều có thành tích học tập cải thiện, được tuyên dương trước cờ thì bọn chúng lại chuyển sang mang ơn Hạ Vy, xem Hạ Vy như thiên thần hộ mệnh. Thỉnh thoảng, bọn chúng còn nhờ Hạ Vy đưa cái này đưa cái kia tặng cho cậu ta.

Thấy Hạ Vy im lặng, Khải Triều trêu:

- Sợ thật rồi à?

Hạ Vy chưa kịp trả lời thì bên ngoài có tiếng chuông gọi cửa, cô bước ra ngoài xem. Hạ Vy há hốc miệng vì ngạc nhiên khi nhìn thấy loáng thoáng ba bốn chiếc áo đầy màu sắc giữa những khe hở của hàng rào. "OMG! Không lẽ miệng cậu ta linh dữ vậy nè. Nhưng còn chưa đầy năm phút, đúng là có một đám người đang đứng trước cửa rào thật."

Lát sau, Hạ Vy trở vào sau khi đã tiếp xong một nhóm khách lạ trước cửa nhà. Hạ Vy ôm theo một đống quà chất cao lên tận cổ đi đến trước mặt Khải Triều, nói:

- Xin hỏi các hạ, tiện dân trở thành em chú bác của các hạ từ khi nào thế ạ?

 Khải Triều ngớ ra một lúc rồi nói:

- À, tui nói vậy cho bọn họ không làm khó dễ bà đó mà. Hay bà muốn họ biết tối qua tui ở đây chăm bệnh cho bà mà lại chẳng có quan hệ gì? Hay bà muốn làm người yêu của tui?

Hạ Vy ra chiều suy nghĩ, rồi cũng gật đầu, đồng ý:

- Anh hai vẫn tốt hơn.

Khải Triều nhân cơ hội, đưa tay còn trống của mình lên xoa đầu Hạ Vy bảo:

- Em gái ngoan!

Hạ Vy vội lúc lắc đầu nhằm tránh né cú xoa đầu của Khải Triều vì hai tay cô còn đang bận ôm quà. Cái ông này, ỷ cao to, lực lưỡng, hay động tay động chân, khi giành viết, lúc lại kéo áo, cái hôm Hạ Vy bị thương ở tay, hắn còn bế bổng cô đưa lên taxi nữa chứ. Thiệt là giận hết sức.

Sau khi thoát khỏi bàn tay của Khải Triều, Hạ Vy tiến sát lại, bàn giao toàn bộ các hộp quà rồi nói:

- Đây, hộp màu xanh trên cùng là của Tú Vy lớp 11/1. Hộp kế là của Thảo Anh bên lớp 11/3. Hộp màu hồng là của em Hà Trân lớp 10/6. Hộp dưới cùng là của bạn Kiều Vân lớp mình đấy.

- Cho bà hết đó. – Khải Triều vừa đáp, vừa nhún vai như không muốn nhận.

Hạ Vy trề môi, chanh chua:

- Hông thèm nhé! Có muốn vức rác thì vức đúng nơi. Nhà cô đây bé nhỏ, không có dư chỗ chứa rác.

Khải Triều nhìn chăm chăm vào mắt Hạ Vy, nghiêm túc hỏi:

- Giận rồi à?

- Hông rảnh! – Hạ Vy vừa đáp, vừa đặt lại bốn hộp quà lên bàn rồi đi sang giật lấy cái giá nấu ăn trên tay Khải Triều.

Sau đó, Hạ Vy dùng giá múc một ít cháo lên để nếm thử. Ngạt nhiên vì vị vừa miệng, Hạ Vy khen trong ngờ vực:

- Lần đầu nấu ăn mà ngon dữ!

Khải Triều cười bảo:

- Nội nêm giúp ^_^

Hạ Vy gật đầu, khen:

- Thành thật đó, được khoan hồng.

Khải Triều nhân cơ hội, nhắc khéo:

- Nay sinh nhật tui.

Hạ Vy sực nhớ ra, trêu:

- Tính ra ông sinh nhỏ tháng hơn tui á. Vậy là ông kêu tui bằng chị mới đúng à nghen.

Khải Triều vội tìm cớ:

- Hơn có tháng, chị chị cái gì. Chừng nào bà cao hơn tui đi rồi hả bàn hén.

Hạ Vy tức tối vì làm sao mà cao hơn cho được. Mong bằng còn không có. Cậu ta gần mét tám trong khi mình chỉ ngót nghét có mét năm mấy. Cố búi củ tỏi để ăn gian chiều cao thì cũng chỉ dưới nách cậu ta. Ôi, thương cho cái thân nấm lùn của mình quá. Hạ Vy lườm Khải Triều:

- Hứ!

Khải Triều lại nhắc:

- Ê, mà nay sinh nhật tui á!

Hạ Vy lại ngây ngô đáp:

- Ừ, rồi sao?

Khải Triều lại mon men nhắc khéo lần nữa:

- Quà của tui đâu?

Thật ra là Hạ Vy không biết ngày sinh của Khải Triều thật. Sinh nhật của Khải Triều ngay hè. Năm rồi khi học chung thì lại chưa có chơi chung hay nói đúng hơn là năm rồi "nước sông còn chưa phạm nước giếng". Nhưng năm nay thì nhờ cơ duyên thầy chủ nhiệm ban cho, "nước sông đã chiếm luôn nhà của nước giếng" mất rồi. Giờ cô mới hay tin khi đám con gái đến tận cửa nhà cô để tặng quà cho cậu ta mà thôi. Vậy mà không hiểu sao cậu ta lại biết được sinh nhật của cô để tặng quà nhỉ. Nghĩ chắc lại là đám bạn tốt của cô tiết lộ nữa chứ không ai khác. Hạ Vy hất mặt về phía đống quà còn đang chất trên bàn, bảo:

- Đó!

Khải Triều nghiêm túc bảo:

- Cái đó của người khác. Của bà đâu?

Hạ Vy lật mặt, bảo:

- Thì hồi nãy ông bảo là cho tui hết phải không? Đó, nguyên đống, thích hộp nào cứ chọn, tui tặng, đừng khách sáo :D

Khải Triều buồn ra mặt. Hạ Vy nhìn thấy gương mặt ấy cũng thấy tội, cảm thấy mình đùa hơi quá đáng, còn đang định xin gia hạn tặng quà qua hôm khác thì nghe có mùi khét. Nhìn nồi cháo vẫn còn nước, sao mà khét được. A, là nồi khoai kế bên. Hạ Vy quýnh quáng tắt bếp. Trời ơi, nồi khoai, khét, thơm phưng phức.

Lát sau, nội của Hạ Vy từ ngoài vườn đi vào, trên tay còn cầm theo mớ rau và vài củ khoai mới đào. Nội bảo:

- Ít rau và khoai, nội gửi về cho ba mẹ con ăn lấy thảo.

Khải Triều lễ phép nhận rồi cảm ơn. Sau đó, ba bà cháu ngồi ăn sáng cùng nhau. Khải Triều còn buồn, lại thêm phần có nội, cậu ngại không dám móc méo Hạ Vy như thường ngày. Hạ Vy thì còn đang cảm thấy có lỗi vì chuyện đùa lúc nãy nên cũng ít nói. Nội nhìn hai đứa cháu, nói:

- Chút nữa nội đem ít rau giao cho khách. Hôm qua khách gọi đặt. Cũng ở gần đây thôi. Hạ Vy ăn xong thì lên nghỉ cho khỏe. Chút nội về nội nấu cơm cho. Con đang bệnh, đừng có vọc nước.

- Dạ, nội! – Hạ Vy đáp.

Lát sau nội của Hạ Vy ăn xong, đem giao rau cho khách. Khải Triều cùng Hạ Vy dọn dẹp chén bát thì cũng ra về. Hạ Vy tiễn Khải Triều ra cổng. Khải Triều dắt xe đi phía trước, các hộp quà đã được cho vào bọc, treo sẵn trên xe. Hạ Vy đi phía sau một tay rinh mớ rau và khoai nội gửi tặng, một tay vẫn giấu sau lưng.

Khi ra đến ngoài cổng rào, Hạ Vy đưa rau củ cho Khải Triều chất lên xe. Xong, cô bảo Khải Triều:

- Xòe tay ra!

Khải Triều hỏi:

- Làm gì?

Hạ Vy bí mật:

- Thì tặng quà sinh nhật.

Khải Triều vui mừng, nói:

- Thiệt hả?

Hạ Vy gật đầu, tay kia vẫn giấu sau lưng từ nãy. Thấy Hạ Vy nghiêm túc, Khải Triều tin tưởng chìa tay ra. Bất ngờ Hạ Vy đưa bàn tay không, đang nắm phía sau, đặt vào tay Khải Triều, nói nhưng vẫn trêu:

- Chị tặng em một điều ước. Chúc em trai sinh nhật vui vẻ. Nhớ giữ kỹ nhé! Và nhớ ước điều gì trong khả năng thì chị sẽ thực hiện cho. Còn nếu ngoài tầm thì xem như… xí xóa nhé!

Khải Triều suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Vậy "CHỊ" hãy gọi "EM" bằng "CẬU" nhé!

Hạ Vy thắc mắc, hỏi lại:

- "CẬU" là ý gì hả tên kia?

Khải Triều cười đáp:

- Từ nay, hãy xưng là "CẬU" và "TỚ" với nhau nhé!

Hạ Vy nghĩ một lúc. Có phải hắn đang muốn xác lập một tình bạn với mình không nhỉ? Một đứa con trai đầu tiên làm bạn ư? Xưng "Cậu" và "Tớ" cũng thể hiện một tình bạn thân thiết và nghiêm túc đấy nhỉ? Mà hôm nay là sinh nhật hắn đấy, điều ước này cũng không quá đáng. Huống chi, nó sẽ là một ngày kỷ niệm đáng nhớ sau này, ngày bắt đầu chính thức là bạn, ngày sinh nhật hắn. Hạ Vy nói nhanh rồi chạy ù vào đóng cửa lại:

- Về đi. Tớ vào đây!

Khải Triều khá bất ngờ vì câu nói của Hạ Vy. Vậy là xem như Hạ Vy đã đồng ý. Khải Triều khẽ mỉm cười rồi cho xe chạy đi. Tung tăng, hát nghêu ngao trên phố, Khải Triều chợt nghĩ, hôm nay trời đẹp. Đóa hoa tường vi cũng không còn gai góc nữa mà đang dịu dàng khoe mình trong nắng mới. Cậu lẩm nhẩm hai câu thơ ngày nào đã viết trên vở của Hạ Vy:

"Mùa hạ có hoa tường vy

Hạ tàn hoa rụng, tớ đây vẫn chờ"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...