Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2021

CHƯƠNG 10 - KẺ TRỘM

 Nửa đêm, Hạ Vy cảm thấy khát nước. Có lẽ do sốt cao nên miệng khô khốc. Cố sức ngồi dậy, Hạ Vy xuống lầu rót nước uống. Khuya rồi, nên Hạ Vy rón rén đi nhẹ để không làm nội thức giấc.

Đến bên tủ lạnh, Hạ Vy mở cửa, lấy chai nước mát đã để sẵn trong tủ, vừa định mở nắp ra uống. Chợt phía sau có một giọng nam cất lên:

- Đang bệnh mà uống nước lạnh cái gì? Uống nước ấm đi cho mau khỏe.

Hạ Vy giật thót tim, nhà chỉ có hai bà cháu, sao lại có giọng đàn ông trong nhà vào giờ này. Lẽ nào là nhà có trộm? Hạ Vy vừa la hoảng vừa quay người lại, nhưng mắt thì nhắm nghiền vì sợ, tay chân thì đấm đá loạn xạ:

- Aaaaaaaaa, trộm, nội….

Chợt một bàn tay bịt miệng Hạ Vy lại, người đó nói tiếp:

- Suỵt, đừng có la. Tui nè, Khải Triều nè.

Hạ Vy lúc này mới dám mở mắt ra nhìn. Chớp mắt vài cái vì không tin vào mắt mình, Hạ Vy hỏi nhỏ vì sợ đánh thức nội:

- Ông làm gì ở đây giờ này vậy hả?

- Tui…

Khải Triều ấp úng. Lúc tối nghe bà kể chuyện của Hạ Vy, mải nghe mà thời gian trôi qua nhanh, Khải Triều xin bà cho ở lại một đêm vì quá trễ. Nhưng lại không thể nói rõ với Hạ Vy, cô ấy mà biết nội kể hết chuyện trước đây cho cậu nghe thì có lẽ sẽ ngại mà không thèm làm bạn luôn mất. Khải Triều chưa nghĩ ra câu trả lời thỏa đáng thì Hạ Vy lại nói tiếp:

- Ông trèo tường vô hả?

Khải Triều huênh hoang trả lời:

- Không hề.

Hạ Vy lại đoán mò tiếp:

- Không lẽ… ông… bị mẹ đuổi? Hay ông bỏ nhà đi bụi hả?

Khải Triều ôm bụng cười. Sau một hồi bình tĩnh lại, Khải Triều chỉ tay vào đầu Hạ Vy một cái, bảo:

- Cái đầu nhỏ của bà, để dành viết truyện trinh thám được rồi đó. Suy diễn lung tung. Nội cho tui ở lại, chăm sóc cho bà.

Hạ Vy lại càng không tin. Những suy đoán của cô còn có lý hơn cả cái lý do mà cậu ta đưa ra nữa. Hạ Vy chỉ bị cảm lạnh thông thường, có gì đâu mà cậu ta phải ở lại săn sóc. Hơn nữa, nội cũng không từng dễ dãi như vậy. Càng nghĩ thì càng không thuyết phục, Hạ Vy phản biện:

- Không thể nào. Nội tui không đời nào cho ông ở lại. Khai mau, có phải ông lén ở lại không?

- Không có nha, nội cho đàng hoàng à. – Khải Triều cố gắng thanh minh.

- Được rồi, sáng tui sẽ hỏi nội. Chết ông rồi. – Hạ Vy đe dọa.

Khải Triều tự tin đáp:

- Được thôi, sáng bà hỏi nội thì biết chứ gì.

Hạ Vy bán tín bán nghi, nhưng sực nhớ ra chuyện khác, lại hỏi phăng tiếp:

- Rồi mẹ ông hay không? Trời ơi, chết tui rồi.

Hạ Vy đột nhiên nghĩ tới một việc còn động trời hơn nữa. Đó chính là cậu ta ở đây. Nếu gia đình cậu ta không biết thì chắc là đang sốt ruột đi tìm khắp nơi. Nếu gia đình cậu ta biết, thì họ sẽ nghĩ thế nào đây. Có khi nào họ nghĩ cô dụ dỗ Khải Triều không. Rồi con bé Tường Vi nữa, nó từng nói sẽ ăn thua đủ với bất cứ ai dám làm gì anh hai của nó.

Nhìn thấy thái độ lo lắng hiện ra trên mặt của Hạ Vy, Khải Triều lại càng buồn cười hơn nữa. Định trêu thêm một lúc nhưng thôi, thấy tội quá, cậu nói:

- Yên tâm đi. Ba mẹ tui đều biết tui ở lại nhà bà mà.

Đáp án Khải Triều đã cho. Hạ Vy đã biết. Nhưng cô vẫn không tránh khỏi lo lắng và ngạc nhiên phải hỏi lại lần nữa:

- Hả? Ba mẹ ông biết luôn hả? Thôi xong luôn.

Khải Triều cười, bảo:

- Có gì to tác đâu? Hồi còn nhỏ, tui ngủ nhà Phù Dung hoài, ba mẹ tui có nói gì đâu. Mà bà làm gì lo dữ vậy? Ba mẹ tui biết bà bệnh, cũng lo mà. Còn giao tui cho bà.

- Ủa, ủa. Ông có nói lộn hông? Giao ông cho tui hả? Giao hồi nào? Tui đâu có nhận. Tui lo thân tui còn không xong, sức đâu mà lo cho ông? – Hạ Vy ngạc nhiên hỏi lại một tràng dài.

- Thì không có bàn giao cho bà. Mà bàn giao cho nội. Với lại, tui cũng tự nguyện bị bà quản thúc. Bà lo gì. Tui cũng đâu đến nỗi khó trị? – Khải Triều tiếp lời.

- Lại là nội? Hình như ông có vẻ càng ngày càng được lòng nội tui hén? – Hạ Vy bắt bẻ.

Khải Triều lại vênh mặt, hãnh diện nói:

- Nội chung. Chứ không còn là nội của riêng bà. Mà hình như bà hơi bị đánh giá thấp tui thì phải? Ý bà là tui không đáng được nội thương hén?

- Xí, tui không hơi đâu mà giành với đứa… người dưng như ông. Tự nhiên ở đâu chui ra, rồi giành nội của người ta là nội mình. Mà tui không có đánh giá thấp ông đâu. Tui là không có thèm đánh giá ông luôn đó. Ở đó mà ham. – Hạ Vy cố sức ghìm sự tự tin của Khải Triều xuống.

Khải Triều không thèm tức giận vì biết cái tính khẩu chiến bách chiến bách thắng của Hạ Vy, cậu khó mà đấu lại nếu không chuẩn bị kỹ. Huống chi, cậu không có ý tranh giành trong cuộc chiến này. Cậu đi pha ly nước ấm, đưa cho Hạ Vy, nói:

- Nói chứ uống nước ấm đi, cho mau khỏe. Ba mẹ tui đều biết bà tốt. Có bà kềm tui, ba mẹ tui mong còn không được nữa là. Với lại tui cũng không giành nội của bà đâu. Tui cũng thương nội thiệt tình chứ bộ. Nội đã vất vả nuôi bà… cho tui.

Não bộ của Hạ Vy lại phải hết sức thận trọng và làm việc hết công suất để có thể kịp thời phân tích những câu nói của cậu bạn này. Và có lẽ, nói chuyện với cậu ta, Hạ Vy luôn trong trạng thái đề phòng, não cũng được luyện cực kỳ nhạy bén. Cô phản ứng nhanh:

- Dừng! Nuôi tui… cho ông? Ý ông là gì?

Khải Triều cứng miệng, hết đường luồn lách, đành “Ờ” một tiếng rồi thôi. Nhưng Hạ Vy thì đâu thể để yên như vậy, cô càng tra khảo thêm:

- Ờ? Ờ là sao? Ông nói rõ tui nghe xem.

Khải Triều suy nghĩ một lúc, trả lời trong thế bí:

- Ờ thì là ờ chứ sao. Thì tui sẽ là người lo tiếp cho bà nếu nội có chuyện gì. Mà thôi, bỏ qua chuyện này đi. Bà chỉ cần nhớ, từ nay, tui, Khải Triều là người thân thứ hai của bà, sau nội. Vậy đó. Không bàn cãi. Không thắc mắc. Cũng không được từ chối luôn. Hết chuyện. Đi ngủ.

Khải Triều vừa nói, vừa lấy lại ly nước để lại chỗ cũ. Sau đó xoay người Hạ Vy về hướng cầu thang, đẩy thẳng lên lầu. Hạ Vy hoang mang, vừa đi theo sức đẩy của Khải Triều vừa nói:

- Khoan, khoan đã… Ông đừng đẩy. Tui tự đi…

Sau khi Khải Triều hộ tống Hạ Vy lên đến cửa phòng, mở cửa, nói:

- Xin mời! Chúc ngủ ngon!

Hạ Vy bước vào trong, sau đó xoay người lại đối diện với Khải Triều, nói:

- Đợi đã…

- Tiểu thư còn cần gì nữa ạ? Hay tiểu thư cần tại hạ đứng canh chăng? – Khải Triều bắt chước ngôn ngữ của các thiếu hiệp trong phim cổ trang.

- Không cần! – Hạ Vy nói nhanh và đóng cửa lại. Vốn định hỏi cậu ta ngủ sô pha có quen không, bởi cậu ta vốn là công tử. Nếu nội cho cậu ta ở lại thật, nhà có hai phòng, thì chắc hẳn là cái ghế sô pha chính là ngai vàng của cậu ta tối đêm nay rồi.

Tối đó, có hai người, tính cách trái ngược nhau, trạng thái trái ngược nhau. Người ở trên lầu, kẻ ở tầng trệt. Người ở trên giường, kẻ thì nằm chèo queo trên ghế sô pha. Nhưng lạ một điều, người bị bệnh thì thao thức khó ngủ, kẻ chăm bệnh lại đánh một giấc ngon lành. Người trong nệm ấm chăn êm nhưng mất ngủ, kẻ co ro trên ghế lại có giấc mộng đẹp. Giấc mộng với một đôi bàn tay ấm áp, ân cần kéo lại chiếc chăn bông cho kẻ lỡ đường.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...