Thứ Tư, 25 tháng 8, 2021

CHƯƠNG 11 - CHỊ HÃY GỌI EM BẰNG CẬU

Sáng sớm, Hạ Vy mệt mỏi không mở mắt ra nổi. Không phải vì bệnh mà vì đêm qua mất ngủ. Đến gần sáng cô mới chập chờn chìm vào giấc ngủ được. Chợt dưới nhà có tiếng động lớn, làm Hạ Vy giật mình choàng tỉnh. Định thần lại, sực nhớ ra, lẽ nào là nội. Không lẽ nội bị ngã dưới bếp. Hạ Vy quăng chiếc mền sang một bên, bước nhanh xuống giường, mở cửa phòng rồi chạy vèo qua các bậc cầu thang, quẹo vào bếp.

Một tấm lưng màu trắng, thẳng, to đang hì hục trong bếp. Không phải nội. Mà là tên “trộm” tối qua. Hắn đang lui cui cúi xuống nhặt lại chiếc nắp soong bị rớt, một tay đang nắm vào lỗ tai chắc là vừa bị phỏng. Hạ Vy tiến đến kế bên cậu bạn vụng về, hỏi:

- Ông còn chưa đi nữa hả?

Khải Triều vừa quay đầu nhìn lại, vừa trả lời:

- Tui chờ bà dậy để xác nhận với bà nội xem tui có phải leo tường vào không rồi mới dìa.

- Ông được cấp quyền vô bếp luôn rồi, còn xác nhận gì nữa! À, mà nội đâu rồi? – Hạ Vy hỏi.

Cũng không biết sao, lúc ấy cô lười cạnh khóe với cậu ta. Chứ thường ngày hẳn là Hạ Vy sẽ rạch ranh giới hẳn hỏi bằng từ “nội tui” chứ không dễ gì cho cậu ta lời thế đâu. Khải Triều cười bảo:

- Nội ở sau vườn á. Bà đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng nè. Thưởng thức tay nghề của tui, lần đầu tui nấu cháo hành.

Hạ Vy lúc này mới sực nhớ, mình đầu bù tóc rối, còn chưa đánh răng rửa mặt, mà lại đang đứng trước mặt một thằng con trai, nói chuyện bô lô ba la nãy giờ. Thế nên cô vội chạy ngay vào nhà vệ sinh.

Lát sau, Hạ Vy tóc tai chỉnh tề, ngay ngắn trở lại bếp, vừa dọn chén bát ra, vừa nói:

- Hôm nay ông làm Thị Nở à?

Khải Triều cũng đáp gắt:

- Vậy chắc bà là Chí Phèo?

Hạ Vy sắc bén:

- Tui không có thảm như chú Chí đâu nha.

Khải Triều cũng chẳng vừa:

- Thì tui cũng coi được hơn cô Nở chứ bộ.

Hạ Vy lại trêu:

- Chưa chắc à. Ông mà là con gái chưa chắc ra sao à.

Khải Triều lại tự tin bảo:

- Ý bà là đang chê hot boy của trường đó hả? Bà có tin, trong vòng 5 phút, cửa nhà bà bị đánh sập vì fan của tui không?

Hạ Vy nghe nhắc đến cái hội fan mê hot boy đó thì một đoạn ký ức nhỏ lại tràn về. Ngày đó, khi mới đầu năm lớp 11, những ngày đầu Hạ Vy cũng đâu có yên thân với cái hội mê trai đẹp đó chứ. Chúng nó cứ canh me Hạ Vy suốt, hễ mỗi lần chúng nó bắt gặp Hạ Vy đang nói chuyện với Khải Triều là lại chặn đường Hạ Vy để cảnh cáo. Nhưng cô đây cũng đâu phải dạng vừa. Thanh niên gương mẫu mà lại. Hạ Vy một mặt phân ranh giới hẳn hỏi với Khải Triều, một mặt giám sát cậu ta theo lệnh của thầy. Nghĩ cũng lạ, tâm lý của bọn con gái mới lớn rất kỳ lạ. Chúng nó dường như ghét hết tất cả những đứa không cùng phe của tụi nó mà dám mến mộ thần tượng của tụi nó hay sao á. Hạ Vy chọn cách là người ngoài cuộc, không theo phe chúng, cũng giữ khoảng cách với Khải Triều. Lúc đầu chúng nó an tâm vì Hạ Vy không thích Khải Triều nên không chống đối gay gắt. Sau nữa thì nhờ Hạ Vy mà Khải Triều có thành tích học tập cải thiện, được tuyên dương trước cờ thì bọn chúng lại chuyển sang mang ơn Hạ Vy, xem Hạ Vy như thiên thần hộ mệnh. Thỉnh thoảng, bọn chúng còn nhờ Hạ Vy đưa cái này đưa cái kia tặng cho cậu ta.

Thấy Hạ Vy im lặng, Khải Triều trêu:

- Sợ thật rồi à?

Hạ Vy chưa kịp trả lời thì bên ngoài có tiếng chuông gọi cửa, cô bước ra ngoài xem. Hạ Vy há hốc miệng vì ngạc nhiên khi nhìn thấy loáng thoáng ba bốn chiếc áo đầy màu sắc giữa những khe hở của hàng rào. "OMG! Không lẽ miệng cậu ta linh dữ vậy nè. Nhưng còn chưa đầy năm phút, đúng là có một đám người đang đứng trước cửa rào thật."

Lát sau, Hạ Vy trở vào sau khi đã tiếp xong một nhóm khách lạ trước cửa nhà. Hạ Vy ôm theo một đống quà chất cao lên tận cổ đi đến trước mặt Khải Triều, nói:

- Xin hỏi các hạ, tiện dân trở thành em chú bác của các hạ từ khi nào thế ạ?

 Khải Triều ngớ ra một lúc rồi nói:

- À, tui nói vậy cho bọn họ không làm khó dễ bà đó mà. Hay bà muốn họ biết tối qua tui ở đây chăm bệnh cho bà mà lại chẳng có quan hệ gì? Hay bà muốn làm người yêu của tui?

Hạ Vy ra chiều suy nghĩ, rồi cũng gật đầu, đồng ý:

- Anh hai vẫn tốt hơn.

Khải Triều nhân cơ hội, đưa tay còn trống của mình lên xoa đầu Hạ Vy bảo:

- Em gái ngoan!

Hạ Vy vội lúc lắc đầu nhằm tránh né cú xoa đầu của Khải Triều vì hai tay cô còn đang bận ôm quà. Cái ông này, ỷ cao to, lực lưỡng, hay động tay động chân, khi giành viết, lúc lại kéo áo, cái hôm Hạ Vy bị thương ở tay, hắn còn bế bổng cô đưa lên taxi nữa chứ. Thiệt là giận hết sức.

Sau khi thoát khỏi bàn tay của Khải Triều, Hạ Vy tiến sát lại, bàn giao toàn bộ các hộp quà rồi nói:

- Đây, hộp màu xanh trên cùng là của Tú Vy lớp 11/1. Hộp kế là của Thảo Anh bên lớp 11/3. Hộp màu hồng là của em Hà Trân lớp 10/6. Hộp dưới cùng là của bạn Kiều Vân lớp mình đấy.

- Cho bà hết đó. – Khải Triều vừa đáp, vừa nhún vai như không muốn nhận.

Hạ Vy trề môi, chanh chua:

- Hông thèm nhé! Có muốn vức rác thì vức đúng nơi. Nhà cô đây bé nhỏ, không có dư chỗ chứa rác.

Khải Triều nhìn chăm chăm vào mắt Hạ Vy, nghiêm túc hỏi:

- Giận rồi à?

- Hông rảnh! – Hạ Vy vừa đáp, vừa đặt lại bốn hộp quà lên bàn rồi đi sang giật lấy cái giá nấu ăn trên tay Khải Triều.

Sau đó, Hạ Vy dùng giá múc một ít cháo lên để nếm thử. Ngạt nhiên vì vị vừa miệng, Hạ Vy khen trong ngờ vực:

- Lần đầu nấu ăn mà ngon dữ!

Khải Triều cười bảo:

- Nội nêm giúp ^_^

Hạ Vy gật đầu, khen:

- Thành thật đó, được khoan hồng.

Khải Triều nhân cơ hội, nhắc khéo:

- Nay sinh nhật tui.

Hạ Vy sực nhớ ra, trêu:

- Tính ra ông sinh nhỏ tháng hơn tui á. Vậy là ông kêu tui bằng chị mới đúng à nghen.

Khải Triều vội tìm cớ:

- Hơn có tháng, chị chị cái gì. Chừng nào bà cao hơn tui đi rồi hả bàn hén.

Hạ Vy tức tối vì làm sao mà cao hơn cho được. Mong bằng còn không có. Cậu ta gần mét tám trong khi mình chỉ ngót nghét có mét năm mấy. Cố búi củ tỏi để ăn gian chiều cao thì cũng chỉ dưới nách cậu ta. Ôi, thương cho cái thân nấm lùn của mình quá. Hạ Vy lườm Khải Triều:

- Hứ!

Khải Triều lại nhắc:

- Ê, mà nay sinh nhật tui á!

Hạ Vy lại ngây ngô đáp:

- Ừ, rồi sao?

Khải Triều lại mon men nhắc khéo lần nữa:

- Quà của tui đâu?

Thật ra là Hạ Vy không biết ngày sinh của Khải Triều thật. Sinh nhật của Khải Triều ngay hè. Năm rồi khi học chung thì lại chưa có chơi chung hay nói đúng hơn là năm rồi "nước sông còn chưa phạm nước giếng". Nhưng năm nay thì nhờ cơ duyên thầy chủ nhiệm ban cho, "nước sông đã chiếm luôn nhà của nước giếng" mất rồi. Giờ cô mới hay tin khi đám con gái đến tận cửa nhà cô để tặng quà cho cậu ta mà thôi. Vậy mà không hiểu sao cậu ta lại biết được sinh nhật của cô để tặng quà nhỉ. Nghĩ chắc lại là đám bạn tốt của cô tiết lộ nữa chứ không ai khác. Hạ Vy hất mặt về phía đống quà còn đang chất trên bàn, bảo:

- Đó!

Khải Triều nghiêm túc bảo:

- Cái đó của người khác. Của bà đâu?

Hạ Vy lật mặt, bảo:

- Thì hồi nãy ông bảo là cho tui hết phải không? Đó, nguyên đống, thích hộp nào cứ chọn, tui tặng, đừng khách sáo :D

Khải Triều buồn ra mặt. Hạ Vy nhìn thấy gương mặt ấy cũng thấy tội, cảm thấy mình đùa hơi quá đáng, còn đang định xin gia hạn tặng quà qua hôm khác thì nghe có mùi khét. Nhìn nồi cháo vẫn còn nước, sao mà khét được. A, là nồi khoai kế bên. Hạ Vy quýnh quáng tắt bếp. Trời ơi, nồi khoai, khét, thơm phưng phức.

Lát sau, nội của Hạ Vy từ ngoài vườn đi vào, trên tay còn cầm theo mớ rau và vài củ khoai mới đào. Nội bảo:

- Ít rau và khoai, nội gửi về cho ba mẹ con ăn lấy thảo.

Khải Triều lễ phép nhận rồi cảm ơn. Sau đó, ba bà cháu ngồi ăn sáng cùng nhau. Khải Triều còn buồn, lại thêm phần có nội, cậu ngại không dám móc méo Hạ Vy như thường ngày. Hạ Vy thì còn đang cảm thấy có lỗi vì chuyện đùa lúc nãy nên cũng ít nói. Nội nhìn hai đứa cháu, nói:

- Chút nữa nội đem ít rau giao cho khách. Hôm qua khách gọi đặt. Cũng ở gần đây thôi. Hạ Vy ăn xong thì lên nghỉ cho khỏe. Chút nội về nội nấu cơm cho. Con đang bệnh, đừng có vọc nước.

- Dạ, nội! – Hạ Vy đáp.

Lát sau nội của Hạ Vy ăn xong, đem giao rau cho khách. Khải Triều cùng Hạ Vy dọn dẹp chén bát thì cũng ra về. Hạ Vy tiễn Khải Triều ra cổng. Khải Triều dắt xe đi phía trước, các hộp quà đã được cho vào bọc, treo sẵn trên xe. Hạ Vy đi phía sau một tay rinh mớ rau và khoai nội gửi tặng, một tay vẫn giấu sau lưng.

Khi ra đến ngoài cổng rào, Hạ Vy đưa rau củ cho Khải Triều chất lên xe. Xong, cô bảo Khải Triều:

- Xòe tay ra!

Khải Triều hỏi:

- Làm gì?

Hạ Vy bí mật:

- Thì tặng quà sinh nhật.

Khải Triều vui mừng, nói:

- Thiệt hả?

Hạ Vy gật đầu, tay kia vẫn giấu sau lưng từ nãy. Thấy Hạ Vy nghiêm túc, Khải Triều tin tưởng chìa tay ra. Bất ngờ Hạ Vy đưa bàn tay không, đang nắm phía sau, đặt vào tay Khải Triều, nói nhưng vẫn trêu:

- Chị tặng em một điều ước. Chúc em trai sinh nhật vui vẻ. Nhớ giữ kỹ nhé! Và nhớ ước điều gì trong khả năng thì chị sẽ thực hiện cho. Còn nếu ngoài tầm thì xem như… xí xóa nhé!

Khải Triều suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Vậy "CHỊ" hãy gọi "EM" bằng "CẬU" nhé!

Hạ Vy thắc mắc, hỏi lại:

- "CẬU" là ý gì hả tên kia?

Khải Triều cười đáp:

- Từ nay, hãy xưng là "CẬU" và "TỚ" với nhau nhé!

Hạ Vy nghĩ một lúc. Có phải hắn đang muốn xác lập một tình bạn với mình không nhỉ? Một đứa con trai đầu tiên làm bạn ư? Xưng "Cậu" và "Tớ" cũng thể hiện một tình bạn thân thiết và nghiêm túc đấy nhỉ? Mà hôm nay là sinh nhật hắn đấy, điều ước này cũng không quá đáng. Huống chi, nó sẽ là một ngày kỷ niệm đáng nhớ sau này, ngày bắt đầu chính thức là bạn, ngày sinh nhật hắn. Hạ Vy nói nhanh rồi chạy ù vào đóng cửa lại:

- Về đi. Tớ vào đây!

Khải Triều khá bất ngờ vì câu nói của Hạ Vy. Vậy là xem như Hạ Vy đã đồng ý. Khải Triều khẽ mỉm cười rồi cho xe chạy đi. Tung tăng, hát nghêu ngao trên phố, Khải Triều chợt nghĩ, hôm nay trời đẹp. Đóa hoa tường vi cũng không còn gai góc nữa mà đang dịu dàng khoe mình trong nắng mới. Cậu lẩm nhẩm hai câu thơ ngày nào đã viết trên vở của Hạ Vy:

"Mùa hạ có hoa tường vy

Hạ tàn hoa rụng, tớ đây vẫn chờ"

Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2021

CHƯƠNG 10 - KẺ TRỘM

 Nửa đêm, Hạ Vy cảm thấy khát nước. Có lẽ do sốt cao nên miệng khô khốc. Cố sức ngồi dậy, Hạ Vy xuống lầu rót nước uống. Khuya rồi, nên Hạ Vy rón rén đi nhẹ để không làm nội thức giấc.

Đến bên tủ lạnh, Hạ Vy mở cửa, lấy chai nước mát đã để sẵn trong tủ, vừa định mở nắp ra uống. Chợt phía sau có một giọng nam cất lên:

- Đang bệnh mà uống nước lạnh cái gì? Uống nước ấm đi cho mau khỏe.

Hạ Vy giật thót tim, nhà chỉ có hai bà cháu, sao lại có giọng đàn ông trong nhà vào giờ này. Lẽ nào là nhà có trộm? Hạ Vy vừa la hoảng vừa quay người lại, nhưng mắt thì nhắm nghiền vì sợ, tay chân thì đấm đá loạn xạ:

- Aaaaaaaaa, trộm, nội….

Chợt một bàn tay bịt miệng Hạ Vy lại, người đó nói tiếp:

- Suỵt, đừng có la. Tui nè, Khải Triều nè.

Hạ Vy lúc này mới dám mở mắt ra nhìn. Chớp mắt vài cái vì không tin vào mắt mình, Hạ Vy hỏi nhỏ vì sợ đánh thức nội:

- Ông làm gì ở đây giờ này vậy hả?

- Tui…

Khải Triều ấp úng. Lúc tối nghe bà kể chuyện của Hạ Vy, mải nghe mà thời gian trôi qua nhanh, Khải Triều xin bà cho ở lại một đêm vì quá trễ. Nhưng lại không thể nói rõ với Hạ Vy, cô ấy mà biết nội kể hết chuyện trước đây cho cậu nghe thì có lẽ sẽ ngại mà không thèm làm bạn luôn mất. Khải Triều chưa nghĩ ra câu trả lời thỏa đáng thì Hạ Vy lại nói tiếp:

- Ông trèo tường vô hả?

Khải Triều huênh hoang trả lời:

- Không hề.

Hạ Vy lại đoán mò tiếp:

- Không lẽ… ông… bị mẹ đuổi? Hay ông bỏ nhà đi bụi hả?

Khải Triều ôm bụng cười. Sau một hồi bình tĩnh lại, Khải Triều chỉ tay vào đầu Hạ Vy một cái, bảo:

- Cái đầu nhỏ của bà, để dành viết truyện trinh thám được rồi đó. Suy diễn lung tung. Nội cho tui ở lại, chăm sóc cho bà.

Hạ Vy lại càng không tin. Những suy đoán của cô còn có lý hơn cả cái lý do mà cậu ta đưa ra nữa. Hạ Vy chỉ bị cảm lạnh thông thường, có gì đâu mà cậu ta phải ở lại săn sóc. Hơn nữa, nội cũng không từng dễ dãi như vậy. Càng nghĩ thì càng không thuyết phục, Hạ Vy phản biện:

- Không thể nào. Nội tui không đời nào cho ông ở lại. Khai mau, có phải ông lén ở lại không?

- Không có nha, nội cho đàng hoàng à. – Khải Triều cố gắng thanh minh.

- Được rồi, sáng tui sẽ hỏi nội. Chết ông rồi. – Hạ Vy đe dọa.

Khải Triều tự tin đáp:

- Được thôi, sáng bà hỏi nội thì biết chứ gì.

Hạ Vy bán tín bán nghi, nhưng sực nhớ ra chuyện khác, lại hỏi phăng tiếp:

- Rồi mẹ ông hay không? Trời ơi, chết tui rồi.

Hạ Vy đột nhiên nghĩ tới một việc còn động trời hơn nữa. Đó chính là cậu ta ở đây. Nếu gia đình cậu ta không biết thì chắc là đang sốt ruột đi tìm khắp nơi. Nếu gia đình cậu ta biết, thì họ sẽ nghĩ thế nào đây. Có khi nào họ nghĩ cô dụ dỗ Khải Triều không. Rồi con bé Tường Vi nữa, nó từng nói sẽ ăn thua đủ với bất cứ ai dám làm gì anh hai của nó.

Nhìn thấy thái độ lo lắng hiện ra trên mặt của Hạ Vy, Khải Triều lại càng buồn cười hơn nữa. Định trêu thêm một lúc nhưng thôi, thấy tội quá, cậu nói:

- Yên tâm đi. Ba mẹ tui đều biết tui ở lại nhà bà mà.

Đáp án Khải Triều đã cho. Hạ Vy đã biết. Nhưng cô vẫn không tránh khỏi lo lắng và ngạc nhiên phải hỏi lại lần nữa:

- Hả? Ba mẹ ông biết luôn hả? Thôi xong luôn.

Khải Triều cười, bảo:

- Có gì to tác đâu? Hồi còn nhỏ, tui ngủ nhà Phù Dung hoài, ba mẹ tui có nói gì đâu. Mà bà làm gì lo dữ vậy? Ba mẹ tui biết bà bệnh, cũng lo mà. Còn giao tui cho bà.

- Ủa, ủa. Ông có nói lộn hông? Giao ông cho tui hả? Giao hồi nào? Tui đâu có nhận. Tui lo thân tui còn không xong, sức đâu mà lo cho ông? – Hạ Vy ngạc nhiên hỏi lại một tràng dài.

- Thì không có bàn giao cho bà. Mà bàn giao cho nội. Với lại, tui cũng tự nguyện bị bà quản thúc. Bà lo gì. Tui cũng đâu đến nỗi khó trị? – Khải Triều tiếp lời.

- Lại là nội? Hình như ông có vẻ càng ngày càng được lòng nội tui hén? – Hạ Vy bắt bẻ.

Khải Triều lại vênh mặt, hãnh diện nói:

- Nội chung. Chứ không còn là nội của riêng bà. Mà hình như bà hơi bị đánh giá thấp tui thì phải? Ý bà là tui không đáng được nội thương hén?

- Xí, tui không hơi đâu mà giành với đứa… người dưng như ông. Tự nhiên ở đâu chui ra, rồi giành nội của người ta là nội mình. Mà tui không có đánh giá thấp ông đâu. Tui là không có thèm đánh giá ông luôn đó. Ở đó mà ham. – Hạ Vy cố sức ghìm sự tự tin của Khải Triều xuống.

Khải Triều không thèm tức giận vì biết cái tính khẩu chiến bách chiến bách thắng của Hạ Vy, cậu khó mà đấu lại nếu không chuẩn bị kỹ. Huống chi, cậu không có ý tranh giành trong cuộc chiến này. Cậu đi pha ly nước ấm, đưa cho Hạ Vy, nói:

- Nói chứ uống nước ấm đi, cho mau khỏe. Ba mẹ tui đều biết bà tốt. Có bà kềm tui, ba mẹ tui mong còn không được nữa là. Với lại tui cũng không giành nội của bà đâu. Tui cũng thương nội thiệt tình chứ bộ. Nội đã vất vả nuôi bà… cho tui.

Não bộ của Hạ Vy lại phải hết sức thận trọng và làm việc hết công suất để có thể kịp thời phân tích những câu nói của cậu bạn này. Và có lẽ, nói chuyện với cậu ta, Hạ Vy luôn trong trạng thái đề phòng, não cũng được luyện cực kỳ nhạy bén. Cô phản ứng nhanh:

- Dừng! Nuôi tui… cho ông? Ý ông là gì?

Khải Triều cứng miệng, hết đường luồn lách, đành “Ờ” một tiếng rồi thôi. Nhưng Hạ Vy thì đâu thể để yên như vậy, cô càng tra khảo thêm:

- Ờ? Ờ là sao? Ông nói rõ tui nghe xem.

Khải Triều suy nghĩ một lúc, trả lời trong thế bí:

- Ờ thì là ờ chứ sao. Thì tui sẽ là người lo tiếp cho bà nếu nội có chuyện gì. Mà thôi, bỏ qua chuyện này đi. Bà chỉ cần nhớ, từ nay, tui, Khải Triều là người thân thứ hai của bà, sau nội. Vậy đó. Không bàn cãi. Không thắc mắc. Cũng không được từ chối luôn. Hết chuyện. Đi ngủ.

Khải Triều vừa nói, vừa lấy lại ly nước để lại chỗ cũ. Sau đó xoay người Hạ Vy về hướng cầu thang, đẩy thẳng lên lầu. Hạ Vy hoang mang, vừa đi theo sức đẩy của Khải Triều vừa nói:

- Khoan, khoan đã… Ông đừng đẩy. Tui tự đi…

Sau khi Khải Triều hộ tống Hạ Vy lên đến cửa phòng, mở cửa, nói:

- Xin mời! Chúc ngủ ngon!

Hạ Vy bước vào trong, sau đó xoay người lại đối diện với Khải Triều, nói:

- Đợi đã…

- Tiểu thư còn cần gì nữa ạ? Hay tiểu thư cần tại hạ đứng canh chăng? – Khải Triều bắt chước ngôn ngữ của các thiếu hiệp trong phim cổ trang.

- Không cần! – Hạ Vy nói nhanh và đóng cửa lại. Vốn định hỏi cậu ta ngủ sô pha có quen không, bởi cậu ta vốn là công tử. Nếu nội cho cậu ta ở lại thật, nhà có hai phòng, thì chắc hẳn là cái ghế sô pha chính là ngai vàng của cậu ta tối đêm nay rồi.

Tối đó, có hai người, tính cách trái ngược nhau, trạng thái trái ngược nhau. Người ở trên lầu, kẻ ở tầng trệt. Người ở trên giường, kẻ thì nằm chèo queo trên ghế sô pha. Nhưng lạ một điều, người bị bệnh thì thao thức khó ngủ, kẻ chăm bệnh lại đánh một giấc ngon lành. Người trong nệm ấm chăn êm nhưng mất ngủ, kẻ co ro trên ghế lại có giấc mộng đẹp. Giấc mộng với một đôi bàn tay ấm áp, ân cần kéo lại chiếc chăn bông cho kẻ lỡ đường.

CHƯƠNG 9 - TÂM SỰ CỦA NỘI

Thấy Khải Triều bước đến, nội của Hạ Vy đang ngồi trên ghế sô pha, đứng lên, hỏi:

- Hạ Vy ngủ rồi hả con?

- Dạ, nội. – Khải Triều lễ phép trả lời.

Bà nói tiếp:

- Con có tiện ở lại nói chuyện một chút với nội không?

Khải Triều vừa gật đầu, vừa nói:

- Dạ, được chứ nội. Con rảnh mà.

Bà cười hiền, chỉ tay về phía ghế còn trống ý bảo Khải Triều cùng ngồi xuống nói chuyện. Khải Triều nhanh chóng tiến đến rồi cùng ngồi xuống bên cạnh bà. Nội của Hạ Vy bắt đầu câu chuyện:

- Con Hạ Vy, thấy nó thường ngày cố chấp vậy thôi. Chứ trong lòng nó thì mềm yếu lắm con à. Nếu con coi nó là bạn, hãy để ý nó giúp nội. Nội già rồi, không biết khi nào đi theo ông bà. Người nội không yên tâm nhất chỉ có nó.

Khải Triều với tay nắm chặt tay nội của Hạ Vy, vừa lắc đầu vừa an ủi:

- Nội đừng lo, cũng đừng nghĩ lung tung. Còn có con mà. Nội sẽ sống mạnh khỏe với Hạ Vy lâu, lâu hoài luôn.

Bà vỗ vỗ vào đầu Khải Triều, mắng yêu:

- Cái thằng bé này. Miệng lưỡi quá đi. Ai lại sống hoài được con. Mà sao con bé Hạ Vy nó chịu làm bạn với con vậy? Từ nhỏ tới lớn, con bé không hề chơi chung với bất cứ đứa con trai nào.

Khải Triều cũng thắc mắc. Mặc dù học chung hai năm, Khải Triều biết Hạ Vy rất khó kết bạn. Nhưng không nghĩ rằng Hạ Vy ghét con trai đến vậy. Và cậu càng thắc mắc hơn khi hôm nay được nội cho biết cậu là người bạn khác giới đầu tiên của cô bé. Vậy tính ra bản thân cậu cũng phải có ưu điểm gì đó để vượt qua được thành kiến mười mấy năm của Hạ Vy chứ nhỉ. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là như thế, cậu giải bày với nội:

- Chắc… tại con lì đó nội. ^_^

Nội của Hạ Vy ngạc nhiên, nhưng rồi lại cười, bảo:

- Nội hiểu rồi. Hạ Vy nó như băng. Còn con thì nhiệt tình như lửa. Lửa làm băng tan. Hóa ra là vì con đủ kiên nhẫn với con bé.

Khải Triều gãi đầu, cũng mơ hồ về nhận xét của bà. Nội của Hạ Vy nói tiếp:

- Vậy con có đủ kiên nhẫn nghe nội kể một câu chuyện không?

- Dạ, nội cứ kể đi nội. Mà chuyện gì thế nội? – Khải Triều tò mò hỏi thúc.

Nội của Hạ Vy trầm lặng trả lời:

- Chuyện của tản băng ấy.

Khải Triều hơi khó hiểu, ngẩn ra vài giây mới hiểu ý bà nói “tản băng” chính là đang ám chỉ Hạ Vy. Cậu càng tập trung, tỏ vẻ thích thú và mong đợi, nói nhanh:

- Dạ, dạ. Nghe chứ, nghe chứ. Nội kể liền đi nội. Con tò mò quá.

Rồi bà kể về chuyện ngày xưa của Hạ Vy, chuyện ba của Hạ Vy có con riêng, chuyện ba mẹ Hạ Vy ly hôn, chuyện Hạ Vy chật vật sống với mẹ mà thiếu sự quan tâm, rồi bà hay được tin nên đến rước cháu về sống cùng, chuyện Hạ Vy bị sốc tâm lý như thế nào, rồi bà kể tiếp:

- Con biết không, con bé buồn cũng phải, vì mẹ nó cứ mãi lo làm ăn, còn ba thì cứ nghĩ rằng con bé đang yên ổn sống cùng mẹ nên ba nó chăm lo cho đứa con riêng nhiều hơn. Nhưng thật ra, đứa con kia lại không phải là con ruột của ba nó. Đứa bé đó là con trai của một người bạn thân của ba nó. Ba mẹ của đứa trẻ đó qua đời vì tai nạn, nên ba của Hạ Vy mới nuôi dưỡng. Nhưng mẹ của Hạ Vy không tin, rồi mới ly hôn để tác thành cho ba nó. Mẹ của Hạ Vy là một người cương nghị, cũng tội. Cả hai không đủ kiên nhẫn và tình yêu dành cho nhau. Chuyện của lớp trẻ, bà cũng khuyên nhiều, nhưng cả hai đều quyết ý chia tay thì thôi vậy. Bà chỉ thương cho con bé Hạ Vy, nó từ nhỏ đã thiếu tình yêu thương của ba mẹ, nên đôi lúc cư xử cũng không đúng mực như người bình thường. Sau này khi bà rước con bé về nuôi cũng có cho ba nó hay, nhưng ba nó khi đó cũng có quen với một người khác rồi kết hôn với cô đó. Cô đó cũng có con riêng nên nhận thấy hoàn cảnh gia đình hơi phức tạp, ba nó cũng không rước nó về nuôi được. Nội cũng không muốn con bé phải khó xử với ba, với mẹ kế, rồi anh hai, rồi em gái, mà những người đó lại không cùng huyết thống, rất khó để hiểu nhau. Thôi thì sống với nội, vậy mà con bé được bình yên hơn.

Khải Triều chăm chú nghe bà kể về quá khứ của Hạ Vy, về những khúc mắc mà cậu nghĩ, bà một phần cũng muốn nói ra để cậu hiểu về hoàn cảnh và con người của Hạ Vy hơn, một phần nữa là giúp bà ghi nhớ những tâm sự này. Khải Triều biết, bà lo xa, bà có nỗi lo của một người già, sợ bỏ lại một đứa cháu bơ vơ, cũng sợ những khúc mắc ấy theo bà về với đất mẹ, thì Hạ Vy sẽ mãi không thể thoát ra nỗi ám ảnh và chìm sâu trong cái vỏ bọc mà con bé tự tạo ra để bảo vệ mình khỏi tổn thương. Tự dưng Khải Triều thấy thương cho Hạ Vy quá, thế mà cô bé ấy lại rất mạnh mẽ, rắn rỏi, đến nỗi mà nhiều lúc làm người ta phát bực, nhưng chung quy lại thì càng khiến Khải Triều không cách nào tách ra được. Cô bé ấy, cứ như có từ trường, lực hút rất mạnh, cứ vô hình mà kéo ghì cậu lại, không thể nào rời đi, không thể nào bỏ mặc, không thể nào ngừng quan tâm.

CHƯƠNG 8 - LO LẮNG

Tối hôm đó, đã hơn 9 giờ vẫn không ngủ được, nhìn số điện thoại trên chiếc smartphone của mình, Khải Triều đắn đo, không biết có nên gọi hỏi thăm không nhỉ? Giờ này không biết có làm phiền không nhỉ? Thôi hay là để sáng! Mà cũng không được, sốt ruột quá đi. 

Cuối cùng, Khải Triều quyết định, ngồi dậy, thay đồ và lấy xe máy phóng đến nhà Hạ Vy. Chạy ngang một tiệm tạp hóa, Khải Triều ghé vào mua cây kẹo mút rồi đi tiếp. Nhà vẫn còn sáng đèn, Khải Triều bấm chuông, người ra mở cửa là nội của Hạ Vy.

- Ủa, sao con tới giờ này? Vào nhà đi, sương xuống lạnh lắm!

Khải Triều lễ phép trả lời:

- Dạ… tại con thấy hơi lo.

- Xin số điện thoại rồi sao không gọi? – Nội của Hạ Vy hỏi.

Khải Triều bối rối gãi đầu, thành thật đáp:

- Dạ… tại con thấy ngại quá, tính đến xem nếu nhà còn thức thì con mới gọi cửa.

Nội rầy yêu, rồi vội hối thúc Khải Triều:

- Cái thằng! Thôi con vào đi, Hạ Vy mới uống thuốc, chắc cũng sắp ngủ rồi đó.

- Dạ, con cảm ơn nội ạ. – Khải Triều rối rít, xong phi lẹ lên phòng của Hạ Vy.

Mở cửa phòng, Hạ Vy đắp chăn, mắt vẫn nhắm, thuốc vẫn ở trên bàn. Nhìn là biết ngay con bé nhân lúc nội ra ngoài đã để thuốc lại. Khải Triều đến gần đặt tay lên trán Hạ Vy, vẫn còn nóng. Cậu lay Hạ Vy tỉnh dậy và nói:

- Dậy uống thuốc rồi hả ngủ!

- Ủa, sao lại ở đây nữa rồi? – Hạ Vy giật mình mở mắt, hỏi.

Khải Triều xấu hổ vì giờ này mà còn đến thì chắc hẳn là không phải một Khải Triều bình thường nữa rồi. Trước đây, có bao giờ cậu như thế đâu, nhưng vì tức cái con bạn… người ta lo không được sao. Khải Triều lẫy, trả lời bằng một câu hỏi:

- Rảnh, qua chơi, được không?

Hạ Vy chẳng hiểu, ngây người hỏi lại:

- Giờ này????

Khải Triều không thèm đôi co, bảo:

- Để tui lấy thuốc cho.

Hạ Vy vừa nghe đã né tránh ngay, vội nằm ngay ngắn, kéo mền đắp kín cả đầu, hòng trốn thoát cử thuốc, từ bên trong chiếc chăn cô nói vọng ra:

- Hông uống đâu, đắng lắm!

Khải Triều vẫn cương quyết, bảo:

- Nuốt cái ực là xong, đắng gì?

Hạ Vy vẫn khăng khăng giữ chiếc mền thật chặt, than:

- Vẫn đắng!

Khải Triều nghĩ, nhẹ nhàng không được, quyết liệt không xong, thì đổi sang chiêu khích tướng vậy, cậu bảo:

- Ha ha, để tui dìa nói cho Tường Vi, nó nghe xong chắc sụp đổ thần tượng luôn quá.

Hạ Vy vẫn ngoe nguẩy bên trong chiếc chăn chưa chịu buông, bảo:

- Kệ tui.

Kinh nghiệm của một người anh trai có em gái trong nhà mách bảo, Khải Triều lại đổi sang chiêu dụ dỗ:

- Thôi uống đi cho mau hết bệnh. Ngoan, uống xong tui có cái này cho nhóc nè!

Hạ Vy nghe xong, buông mền xuống, ló chiếc đầu với mớ tóc rối bù ra ngoài, bắt bẻ:

- Nhóc nào?

Khải Triều xuôi xị, đưa cây kẹo mút về phía Hạ Vy, bảo:

- Ờ, cho bà nè. Được chưa? Khó quá vậy?

- Hông cần! – Hạ Vy quay mặt vào trong, không thèm nhận.

Khải Triều nghiêm nghị, đứng lên, bảo:

- Một là uống thuốc, hai là đi bệnh viện. Chọn đi.

- Không chọn. – Hạ Vy vẫn ngoan cố chống đối đến cùng.

Khải Triều giở chiêu cuối (lì):

- Vậy thì… để tui chạy xuống xin nội cái mền, tối nay ngủ ở đây luôn ^_^

Hạ Vy xoay lại, ngồi dậy như để nghênh chiến, bắt bẻ:

- Nội ai hả?

Khải Triều thản nhiên trả lời:

- Ờ thì nội bà nhưng cũng là nội tui.

Hạ Vy vừa phản đối, vừa lo lắng, hỏi lại:

- Nói nhảm. Mà sao ông phải ở lại đây? T_T

Khải Triều lại bình thản đáp:

- Thì tui canh bà. Để nửa đêm sốt nữa, ai hay?

Hạ Vy sốt ruột:

- Phòng tui là … là phòng con gái mà… T_T

Khải Triều lại tự nhiên đáp:

- Tui ngủ dưới đất. ^_^

            Hạ Vy lại cố gắng phản bác:

- Ai cho?

Khải Triều ra chiêu đệ nhất mỹ nam lì, bất kể lý do, bất phân đúng sai, cứ lì là thắng, dĩ nhiên phải kèm theo chút dễ thương, ương ngạnh và cố chấp thường ngày của một công tử Khải Triều "danh tiếng lẫy lừng" để…trị một đứa cứng đầu như Hạ Vy. Cậu kiên quyết:

- Hông cho cũng ngủ!

Hạ Vy hết cách, tung hết mền ra, chỉnh sửa tư thế… sẵn sàng uống thuốc, bảo:

- Bó tay với ông luôn. Đưa thuốc đây! Tui uống xong, ông dìa giùm tui cái.

Khải Triều ăn mừng chiến thắng bằng một cái tróc tay rõ to. Sau đó, vừa đứng ngay ngắn lại, nghiêm trang đưa tay lên chào như chú bộ đội, đáp:

- Tuân lệnh! ^_^

Hạ Vy không quên tò mò vì những hành động hôm nay của Khải Triều, vừa chăm chú nhìn theo Khải Triều lấy thuốc qua vừa nói:

- Bữa nay tự nhiên lo cho tui dữ, lại ngoan đột xuất. Lạ…

Khải Triều cười, trấn an cô bạn đang ngỡ ngàng trước sự chăm sóc của mình, bảo:

- Có gì đâu. Từ từ gặp nhiều là quen à.

Sau khi uống xong liều thuốc, Hạ Vy vội nói:

- Rồi, ông dìa đi. Tối rồi…

- Biết rồi. Nè, đưa tay ra. – Khải Triều vừa nhận lại ly nước, đem qua để trên bàn, vừa nói.

- Chi? – Hạ Vy nghi ngờ hỏi lại.

- Thưởng cho bé ngoan ^_^

Một cây kẹo mút hương Sôcôla nằm gọn trên tay Hạ Vy. Hạ Vy vội xé vỏ ngay, nhưng khi mới mở ra thì vội gói lại. Khải Triều hỏi:

- Sao vậy? Không thích Sôcôla hả?

- Hông phải. Để dành. – Hạ Vy ngoan ngoãn đáp.

- Ăn đi, tui cho cây khác để dành. – Khải Triều khuyến khích.

- Đây! – Hạ Vy nghe thế liền an tâm, nói như ra lệnh, cùng với mệnh lệnh là bàn tay bé nhỏ kia đã xòe ra.

- Thì ăn đi, chút đưa. – Khải Triều bảo.

Thế nhưng, đợi cho đến khi cây kẹo đã mòn đi phân nửa, Khải Triều mới từ tốn nói:

- Hì, cho nợ nhé! Nãy mua có một cây à. Để mai đền cho nghen.

- Ông… (.ToT.)… Hai cây. Nhéeee! – Hạ Vy bực tức vì mình sao dễ bị hắn gạt thế nhỉ, nhưng nhân dịp đang được nuông chiều và cậu ta đang là người có lỗi trước thì tội gì mà mình không bắt đền gấp đôi nhỉ.

- What’s! Tham thế bà? – Khải Triều lớn giọng, ngạc nhiên trước sự… tham lam đáng yêu của cô bạn.

Hạ Vy nhe răng cười tươi, giải thích:

- Một cây nợ, một cây lời. :P

Khải Triều móc méo, tiếp lời:

- Có cần mỗi ngày lấy lời một cây luôn hôn?

Hạ Vy thì sẵn sàng trả đũa cái tên dám gạt cô uống thuốc, dám lừa cô ăn mất cây kẹo, dám giành bà nội với cô, và dám xỏ xiên cô nữa chứ. Thế là, cô bé từ thế bị động, ngồi bắt chéo chân, một tay khoanh trước ngực, một tay hất mái tóc vẫn còn rối, bảo:

- Cũng có thể. Tùy hứng!

Khải Triều cũng đâu dễ gì chịu thua, trừ khi… cậu là người sẵn sàng chui vào rọ. Và… ôi sao cái rọ này đáng yêu thế nhỉ, xứng đáng là nơi trú chân, vào thôi nào! Khải Triều đi đến ngồi xuống chiếc ghế ngay bàn học của Hạ Vy, đề nghị:

- Vậy để năm sau đưa luôn. :D

Hạ Vy cũng đâu vừa, cô nương đây không dễ mắc mưu. Chỉ lâu lâu mất cảnh giác, thiếu đề phòng mới bị gạt thôi nhé. Cô liền ra vẻ kiêu ngạo, mạnh miệng đáp:

- Khỏi đi hén. Không có thành ý!

Hạ Vy giả vờ giận dỗi, không thèm nhìn Khải Triều, cũng chẳng thèm đôi co. Đột nhiên, Khải Triều nói:

- Nhìn bà giống con gái rồi đó!

Hạ Vy giả bộ hùng hổ, nói:

- Cái ông này, muốn ăn đòn nữa hả? Đừng thấy tui bệnh rồi muốn nói gì nói nha. Bộ thường ngày tui không giống con gái à?

Khải Triều ra chiều suy nghĩ, như để cố tìm trong ký ức xem cô bạn này có lúc nào giống con gái không. Sau cùng thì cậu cũng gượng gạo kết luận:

- Thì cũng có, mà ít giống. Nay bà lạ nghen, hay là sốt quá, chạm dây thần kinh nào rồi? – Vừa nói, Khải Triều đứng dậy, vờ tiến tới kiểm tra đầu của Hạ Vy.

Theo phản xạ tự nhiên, Hạ Vy đề phòng, xua xua tay, rồi vừa chỉ tay về hướng cửa vừa nói:

- Ông… Ông đi ra ngoài cho tui ngủ. Liền luôn!

- Ê, đừng giận! Tui nói chơi mà! – Khải Triều cố nài nỉ để không bị đuổi đi sớm.

- Biết rồi. Về đi. Không tiễn!

Hạ Vy vừa nói, vừa đắp mền, xoay người vào trong. Khải Triều tiu nghỉu đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, bước xuống lầu. Nội của Hạ Vy vẫn còn ngồi chờ trên ghế sô pha ở phòng khách.

BÉ MƯA

Sáng đi chợ, hai mẹ con mắc mưa. Mưa tới nhanh đến nỗi không kịp dừng xe để lấy áo mưa mà mặc. Luýnh qua luýnh quýnh cuối cùng cũng mở được ...